“Trời sắp mưa sao?” Trình Mục Du đi tới bên cửa sổ, nhìn mây đen cuồn cuộn trên bầu trời: “Sao thời tiết nói thay đổi là thay đổi ngay, rõ ràng lúc nãy còn rất đẹp mà”Tưởng Tích Tích đứng bên cạnh hắn, nhìn mây đen đè xuống bầu trời giống như đang đi họp chợ: “Xem ra sắp có mưa to rồi, đại nhân, ngài nên nghỉ ngơi sớm đi, bây giờ đã là giờ Sửu rồi, chẳng còn mấy canh giờ nữa là trời sáng, sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải tới nhà Lưu Đại Hộ nữa. “
Một tia chớp màu trắng sáng lóe lên giữa bầu trời, đột nhiên chiếu sáng khuôn mặt của Trình Mục Du, Tưởng Tích Tích nhận ra vẻ bất an khẽ thoáng qua trên mặt hắn, vội vàng mở to mắt hỏi: “Đại nhân, ngài có tâm sự gì à?”
Trình Mục Du nhìn đám mây đen thấp bên ngoài cửa sổ: “Suốt quãng đường đến đây, chúng ta đã nghe ngóng khắp nơi nhưng không hề tìm thấy tin tức gì về Sử Phi và Sử Kim. Ban nãy ta còn tìm đến người làm thuê của quán trọ để hỏi chuyện, hỏi hắn ta dạo gần đây có thấy hai nha dịch từ nơi khác đến không? Hắn ta nói chưa từng thấy, vì vậy ta có một linh cảm vô cùng xấu rằng Sử Phi và Sử Kim có thể đã thực sự gặp chuyện bất trắc gì đó. Nếu nghĩ theo chiều hướng tốt, thì hai anh em bọn họ có thể là đang bị mắc kẹt ở nơi nào đó không thể thoát ra được, còn nếu nghĩ theo chiều hướng xấu…” Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Tích Tích với đôi mắt sâu thẳm: “Tích Tích, ta thật sự không dám nghĩ tới”
Tưởng Tích Tích hoảng sợ, trong mắt nàng ta Trình Mục Du khi đối mắt với mọi chuyện luôn giữ thái độ tự tin và bình thản, suốt quãng đường, nàng ta chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ bi quan, nhưng bây giờ nghe hắn nói những lời này, nàng ta có chút chán nản, vì vậy nàng ta vội vàng nói: “Đại nhân, chúng ta phải làm sao đây? Bây giờ chúng ta có nên đến chỗ Lưu Đại Hồ? Nghe ngài nói như thế ta cũng rất lo lắng. Nếu hai người bọn họ thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao mới ổn đây?”
Trình Mục Du trầm tư lắc đầu: “Đã mấy ngày rồi, không thiếu mấy canh giờ này đâu, nửa đêm nửa hôm vội vàng chạy đến nhất định sẽ gây ra động tĩnh không hề nhỏ, huyện lỵ này cũng không lớn, nếu như để lộ ra tin tức gì đó, nói không chừng sẽ càng bất lợi cho chúng ta hơn”
Tưởng Tích Tích gật đầu: “Đại nhân suy nghĩ chu toàn, vậy thì tranh thủ bây giờ mau ngủ một giấc, ngày mai có thể sẽ phải đối mặt với một trận chiến cam go đấy” Nói xong, nàng ta lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng: “Cái này là thuốc mỡ bình an, lão gia đã dặn để đại nhân bôi lên chỗ đau mỗi ngày, bôi thuốc đủ hai tháng vết thương ở cánh tay sẽ có thể chữa khỏi, nhưng ta thấy tác dụng của nó nhưng kém xa thuốc của Yến cô nương, uổng công lão gia còn nói nó là thuốc tốt do nước khác cống nạp, cực kỳ quý hiếm…”
Trình Mục Du khẽ liếc nhìn chiếc lọ sứ một cái: “Cứ để đó đi. Nơi này tuy đơn sơ nhưng ít nhiều gì cũng còn có một cái giường để ngủ. Cô cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi”
Tưởng Tích Tích hành lễ và lùi ra khỏi phòng. Trình Mục Du cầm lọ thuốc trên bàn lên, vừa định mở ra, nhưng lại nghe thấy một tiếng sấm rền rĩ với khí thế như muốn phá hủy mọi thứ từ phía tây bắc cuộn trào tới, vang vọng cả bầu trời. Vốn dĩ hắn tưởng sẽ có mưa ngay, nhưng mãi đến khi bôi thuốc xong, bên ngoài cũng chỉ có sấm chớp, không hề có lấy một giọt mưa nào rơi xuống.
***
Vào rạng sáng ngày hôm sau, bốn người Trình Mục Du đến trước cửa nhà của Lưu Đại Hộ, vốn dĩ Từ Tử Minh cũng nhất quyết muốn đi theo sang đó, nhưng Trình Mục Du nói thẳng với hắn ta rằng với tình trạng cơ thể hiện tại của hắn ta chẳng những sẽ không giúp được gì mà ngược lại còn trở thành gánh nặng cho họ.
Từ Tử Minh nghe lời của hắn nhất nên cũng ngoan ngoãn ở trong quán trọ, tịnh tâm dưỡng thương.
Sân nhà của Lưu gia rộng khoảng một mẫu, nhìn từ ngoài vào, toàn bộ sân nhà uy nghiêm, cao lớn, ngay ngắn và trang nghiêm, hai con sư tử đứng oai vệ trước cửa càng thể hiện rõ phong thái của chủ nhân.
Tưởng Tích Tích nhìn hai chiếc đèn lồng đỏ treo ở trước cửa đang đung đưa theo gió, thầm nói: “Đại nhân, Lưu gia này thật là bắt mắt. Ở một huyện lỵ nhỏ đổ nát như thế này, lại được xây dựng một sân nhà khí thế đến vậy”
Trình Mục Du cũng đang nhìn chiếc đèn lồng giống như Tưởng Tích Tích, nhưng ánh mắt của hắn lại bị một lớp bụi dày khoảng nửa ngón tay phía trên thu hút: “Sân nhà của Lưu gia được xây dựng to lớn như vậy, nhưng tại sao đèn lồng treo trước cửa này lại giống như là đã mấy ngày không được thay rồi?”
Nghe vậy, Tưởng Tích Tích cũng hồi thần lại: “Đúng thế, đại nhân, chẳng lẽ người của Lưu gia không có ở đây sao? Bọn họ đều đã đi xa rồi à?”
Vừa nghĩ tới đây, một ông lão kéo xe từ phía bắc đi tới, trên xe có mấy miếng đậu phụ được bọc vải trắng, ông ta vừa rao “bán đậu phụ đây” vang trời, vừa đi về phía Lưu gia, đến cổng sân liền thấy trước mặt có mấy người đứng, ông lão dừng lại, lau mồ hôi trên đỉnh đầu: “Các người đứng quanh cổng nhà Lưu gia để làm gì?”
Tưởng Tích Tích sợ bị ông ta nhìn ra thân phận, vì vậy vội vàng tiến lên, nở nụ cười: “Lão bá, chúng ta là họ hàng xa của Lưu gia, bôn ba đường xa đến đây cũng chỉ là để tìm người thân”
Ông lão nhìn từ trên xuống dưới nhóm người, vuốt hàm râu bạc: “Tìm người thân? Ta thấy các ngươi đã phí sức vô ích rồi. Hơn hai mươi người trên dưới Lưu gia đã mất tích nhiều ngày. Huyện lệnh đại nhân còn tìm không thấy, các người làm sao có thể tìm được người chứ”
Nghe vậy, Tưởng Tích Tích sửng sốt: “Người của Lưu gia đều mất tích hết rồi sao?”
Ông lão bán đậu hũ nắm sau gáy mình vài cái, thản nhiên nói: “Chứ còn gì nữa, bọn họ mất tích được hơn nửa tháng rồi. Mấy người hàng xóm của bọn họ nhiều ngày không thấy ai bước ra khỏi Lưu gia, liền đi vào kiểm tra thử, nào ngờ trong sân trong nhà không có lấy một bóng người. Đúng rồi, trên bàn Lưu gia vẫn còn bày đồ ăn, khi hàng xóm phát hiện thì tất cả đều đã ôi thiu hết. Rõ ràng là đã để đó được mấy ngày. Y phục và vật dụng trong nhà cũng được bày biện đâu vào đấy, cửa lớn không khóa, có thể thấy nhà họ Lưu không hề chuẩn bị đi xa. Một ngôi nhà tốt như vậy, thứ gì cũng có, nhưng chỉ có người là không thấy đâu nữa, mấy người nói xem có lạ không chứ”
“Huyện lệnh đại nhân cũng không tìm ra được sao?” Tưởng Tích Tích lo lắng hỏi.
Ông lão lắc đầu: “Hàng xóm cảm thấy tình hình của nhà họ Lưu không ổn nên ngày hôm đó đã đi báo quan, nhưng huyện lệnh đại nhân của chúng ta đã phái nha dịch đi tìm trong huyện suốt mấy ngày, cũng không tìm thấy ai cả, nên nghĩ rằng có thể bọn họ đã đi xa rồi, nhưng do đi quá gấp cho nên đã không chuẩn bị thứ gì cả” Nói đến đây, ông lão nhổ một ngụm nước bọt xuống ven đường: “Mọi người nói xem đây là sao chứ, một dân thường bán đậu phụ như ta còn biết, chuyện của Lưu gia không đơn giản như vậy, mà cái vị huyện lệnh lão gia đó chỉ tìm có vài ngày đã vội vàng kết án, thật sự là một tên ngốc. Ta nghe nói mấy ngày trước, hắn ta vừa mới đón tân di nương vào nhà, đắm chìm trong nữ sắc không bò ra được, làm sao có thể quan tâm đến chuyện của những người dân bình thường như chúng ta được”
Sau khi nghe xong lời mắng mỏ của ông ta, Trình Mục Du nhẹ giọng hỏi: “Nghe ý của ông, danh tiếng của gia đình Lưu Đại Hộ ở huyện Liêu Dương cũng khá tốt, cho nên mọi người mới đều cảm thấy thương tiếc cho hắn”
Ông lão liếc hắn: “Xem ra các ngươi thật sự là họ hàng xa, không có qua lại với nhau nhiều. Lưu Thành Mậu đó tuy rằng là một thương nhân, nhưng hắn ta đó giờ đều là người trung thực, đôn hậu, cho dù công chuyện làm ăn có lớn như thế nào cũng chưa từng quên bổn phận của mình”