Tân An Quỷ Sự

Chương 393: Dừng chân

Chương Trước Chương Tiếp

Lời nói của hắn ta cũng không phải là không có lý, vì vậy Trình Mục Du mới thả lỏng một chút, nhưng khi hắn nhìn thấy làn sương trắng đang dần dần biến mất, hai vai lại siết chặt: “Ban nãy ta thấy trên ngực những binh lính đó có hình tròn lớn, rõ ràng là bọn họ mặc trang phục của quân Liêu, lẽ nào ở đây cũng đã từng có một trận chiến? Cho nên những quân Liêu này mới không tiêu tan âm hồn được, sau khi chết vẫn phải quanh quẩn ở đây”Hai nha dịch vốn đã sợ chết khiếp mang con ngựa hoảng sợ chạy tới, nói Trình Mục Du: “Đại nhân, chúng ta đừng quan tâm đến những người chết này nữa, thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu còn không rời đi, nói không chừng sau khi mặt trời lặn chúng ta sẽ không thể ra khỏi ngọn núi này, đến lúc đó bị mắc kẹt ở đây, thì phải làm sao mới được đây?”

Người nhát gan tuy rằng làm việc gì cũng khó khăn, nhưng bọn họ luôn là người thận trọng nhất, cho nên lần này Trình Mục Du cũng nghe theo lời khuyên của hắn ta, nơi này không giống Tân An, là một nơi xa lạ, hoang vắng, nếu hành động lỗ mãng rất có khả năng sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng của mình, mà không chỉ có mỗi mạng sống của một mình hắn.

Vì vậy, hắn đứng dậy lên ngựa, vẫy tay về phía trước: “Lên đường thôi, mau ra khỏi thung lũng này, đợi đến huyện Liêu Dương rồi hẵng lên kế hoạch cho bước tiếp theo”

***

Nhóm người ở thung lũng đã bị sợ hãi cho nên quãng đường còn lại lại càng đi nhanh hơn, dọc đường cũng không ai còn tâm tư để tán gẫu nữa, ra roi thúc ngựa chạy đến Liêu Dương, nhưng cho dù là vậy, khi phi ngựa bước vào cổng thành của huyện lỵ nhỏ bé, cũ nát ở biên thùy phía Tây này, ánh chiều ta cũng đã lưu lại những tia nắng cuối cùng của mình lên bức tường thành, để lại một huyện lỵ hẻo lánh và tối om cho bốn con người lặn lội đường xa đến đây.

Một nhóm người cưỡi ngựa trên con đường duy nhất ra hình ra dáng ở huyện Liêu Dương, bọn họ đưa mắt nhìn quanh những ngôi nhà đổ nát ở hai bên đường. Những ngôi nhà ở đây hầu như không có căn nào là còn nguyên vẹn, nếu không phải cửa sổ rách nát thì mái nhà bị sập, tệ hơn nữa là những bức tường cũng đã bị phá hủy một nửa, nhưng nếu nhìn kỹ, bên trong vẫn có một tia sáng le lói, có vài người sinh sống ở đó.

Tưởng Tích Tích nhìn những ngôi nhà hai bên đường: “Đại nhân, huyện Liêu Dương này còn không bằng ngọn núi nơi ta ở khi còn nhỏ. Ở đó, ít nhất chúng ta còn có thể tự cung tự cấp, nhà cửa thì cũng không đổ nát như vậy. Ở đây tốt xấu gì cũng là một huyện lỵ, sao có thể đổ nát đến như vậy?”

Trình Mục Du còn chưa kịp lên tiếng, nhưng Từ Tử Minh đã giành trước một bước: “Nếu cô nương đến quê nhà ta, e rằng cô còn sẽ nhầm tưởng là mình đi vào một đống đổ nát nữa đấy. Thật ra thì Liêu Dương này cũng khá tốt rồi, dù sao nó cũng cách nước Liêu một khoảng cách nhất định, quân Liêu không đến đây quá nhiều lần, ngọn lửa chiến tranh cũng không thể đốt cháy đến đây được, không giống như Hà Gian, hai ngày ba hôm lại có cuộc chiến, nếu không phải ngươi đụng tới ta thì là ta động tới ngươi, người dân thì không có nổi một ngày bình yên” Nói xong, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ u sầu, ngồi trên lưng ngựa nặng nề ho khan vài tiếng.

Thấy sức khỏe của hắn ta không được tốt, Trình Mục Du vội vàng ra lệnh cho hai nha dịch đi trước tìm xem có quán trọ nào có thể ở lại qua đêm hay không, lấy ra mấy viên thuốc mang theo bên mình, bảo Từ Tử Minh uống với nước, dìu hắn ta vào lề đường để nghỉ ngơi một lúc. Một lúc sau, nha dịch quay lại, hai người đưa mắt nhìn nhau trước rồi mới nói với Trình Mục Du: “Đại nhân, có một quán trọ, chỉ là, chỉ là nó quá tồi tàn, điều kiện thậm chí còn không tốt bằng nhà chứa củi ở phủ Tân An của chúng ta”

Trình Mục Du gật đầu: “Chỉ cần có một cái giường, có thể ngủ, có thể thay thuốc là được rồi. Đang ở bên ngoài làm gì có nhiều thứ sang trọng như vậy”

Nhưng khi về đến quán trọ, hắn mới phát hiện là mình nói đúng rồi, ở đây còn khá nhiều phòng trống, nhưng mỗi căn phòng cũng chỉ có một chiếc giường gỗ mục nát, thậm chí còn không có một cái bàn để ăn cơm, uống nước, một căn phòng chật chội, bức bối và tối tăm, bên cạnh giường mà có thêm một người nữa đứng cũng không được.

Trình Mục Du cũng không ngờ rằng điều kiện ở đây lại khó khăn như vậy, nhưng hắn vẫn bảo một nha dịch ở bên cạnh cầm đèn, còn mình dùng ánh sáng mờ để rửa sạch vết thương đã bị hở ra của Từ Tử Minh và bôi thuốc, sau đó băng bó lại ngay ngắn.

Nhìn thấy Trình Mục Du đầu đổ đầy mồ hôi nhọc lòng vì mình, khóe mắt Từ Tử Minh ươn ướt, nhưng nam nhân thô bạo này lại không thể mất mặt khóc trước mặt người khác được, hắn ta vội lấy góc y phục lau mắt, cổ họng nghẹn ngào, nói ra lời đã kìm nén trong lòng rất lâu: “Đại nhân, từ nay cái mạng này của ta sẽ thuộc về ngài. Nếu ngài không chê, ta sẽ sẵn sàng làm trâu làm ngựa, từ nay về sau sẽ ngày đêm phục vụ bên cạnh ngài”

Nha dịch ở bên khẽ cười: “Ngươi hầu hạ đại nhân, vậy còn Tưởng cô nương thì sao, đứng dậy nhường vị trí à?”

Thấy Trình Mục Du trừng mắt nhìn mình, hắn ta liền nhanh chóng ngậm miệng lại, cầm đèn lui ra ngoài, sau đó Trình Mục Du nhìn về phía Từ Tử Minh: “Ta cứu huynh chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, huynh không cần phải bận tâm, nhưng vết thương của huynh vẫn chưa lành, nếu ta bỏ mặc huynh không quan tâm, chẳng phải sẽ đẩy huynh vào đường cùng một lần nữa sao. Quãng đường này huynh có thể đi theo ta, đợi đến khi về Tân An, huynh dưỡng lại cơ thể, ta sẽ tìm công việc cho huynh, huynh cứ ở đó ổn định lại là được rồi”

Từ Tử Minh cố hết sức chống đỡ nửa người ngồi dậ: “Đại nhân, ngài xem thường ta, không muốn cho ta đi theo ngài sao? Ngài cứ yên tâm, mặc dù bây giờ ta rất yếu, nhưng thực ra ta cũng có chút công phu, thân thể đó giờ vẫn rất khỏe mạnh, ta đi theo ngài tuyệt đối sẽ không bao giờ làm phiền ngài một chút nào. Đại nhân, ta cầu xin ngài, chỉ cần cho ta báo đáp ơn cứu mạng của ngài, nếu không, Từ Tử Minh ta cho dù có chết cũng không thể nhắm mắt được”

Thấy cảm xúc của hắn ta kích động lên, Trình Mục Du không thể từ chối quá thẳng thừng, đành phải đáp ứng yêu cầu của hắn ta, tạm thời ổn định lại tâm trạng của hắn ta. Thấy hắn đồng ý, Từ Tử Minh mới yên tâm, nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Trình Mục Du trở về phòng của mình, nhìn thấy Tưởng Tích Tích đang quỳ trên mặt đất, dùng giẻ để lau sàn nhà không biết đã bám bụi bao nhiêu năm, hắn nhìn lên giường thì thấy chiếc chăn đệm trên đó đã được nàng ta thu xếp gọn gàng, cái gối trên giường thậm chí còn không có một nếp gấp.

Trình Mục Du lắc đầu cười: “Tích Tích nhà chúng ta đã lớn thật rồi, con người cũng trở nên hiền đức hơn hẳn. Xem ra cũng đã đến lúc phải tìm một gia đình tốt để gả ngươi đi rồi” Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ đến căn bệnh cũ của nàng ta, trái tim chợt thắt lại, cơn đau âm ỉ kéo dài rất lâu.

Tưởng Tích Tích ngẩng đầu: “Ta không lấy ai hết. Cả đời này, ta chỉ muốn ở bên cạnh đại nhân, làm một tiểu nha đầu tận tâm tận lực, đại nhân, ngài nói xem có được không?”

Trình Mục Du nằm ngửa ở trên giường: “Cô cũng muốn đi theo ta cả đời, Từ Tử Minh cũng muốn đi theo ta cả đời. Ta không biết mình lấy đâu ra phúc phận mà lại có thể khiến cho hai người trung thành như vậy”

Tưởng Tích Tích không tiếp nhận trò đùa của hắn, nàng ta khẽ cắn môi: “Nhưng mà, trong lòng đại nhân cũng có người muốn ở bên cạnh mãi mãi sao?”

Trình Mục Du từ trên giường ngồi dậy, trong bóng tối quan sát Tưởng Tích Tích: “Lời này là có ý gì? Cô đang ám chỉ ai?”

Tưởng Tích Tích nuốt nước bọt: “Ý của ta là Yến…”

Nói được giữa chừng, một cơn gió mát lạnh đột nhiên từ cửa sổ thổi vào, trong gió có trộn lẫn một mùi hôi thối vô cùng rõ ràng, từ phía chân trời xa xăm cuộn đến.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)