Trình Mục Du là người thông minh, vậy nên khi nhìn thấy vẻ mặt thần bí khó lường của Bạch Khánh Chi thì hắn đã đoán được nguyên nhân cái chết của Hà Tư không hề đơn giản. Hơn nữa, nếu ngay cả phủ Khai Phong cũng không thể quản được thì chắc chắn chuyện đó có liên quan mật thiết đến người ở chức vị cao hơn. Chỉ có điều, tại sao Yến Nương lại quan tâm đến cái chết của Hà Tư? Vẻ mặt u ám và kích động của nàng khi rời khỏi phủ Khai Phong là do không tìm thấy thi thể của hắn ta hay sao?Nghĩ vậy, Trình Mục Du lập tức ngừng suy luận. Hay nói cách khác, hắn không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn nữa. Lần đầu tiên, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ sợ hãi, sợ rằng một khi chân tướng trồi lên mặt nước thì hắn sẽ không dám đối mặt với nó.
Trình Mục Du nâng cánh tay của mình lên. Số thuốc mà Yến Nương đưa cho hắn đã dùng hết rồi, nhưng vị đắng nhàn nhạt kia dường như vẫn còn đọng lại trong tâm trí của Trình Mục Du, mãi không chịu tan biến. Hắn khẽ thở dài, nắm lấy dây cương lần nữa và rời khỏi đại môn của phủ Tân An.
Ngoài cửa, có một người đang đứng dưới gốc cây liễu, dáng vẻ lãnh đạm, đôi mắt như có ánh nước kia đang nhìn hắn chăm chú. Trình Mục Du lập tức ngẩn người, bước chân đột ngột chậm lại, nhưng con ngựa phía sau lại thở hổn hển và thúc giục hắn tiến về phía trước.
Tưởng Tích Tích cũng nhìn thấy Yến Nương cho nên sắc mặt không giấu được vẻ vui mừng. Nàng ta ném dây cương và lanh lợi chạy về phía Yến Nương, vừa nắm tay nàng vừa hỏi: “Yến cô nương! Trời vẫn còn sớm như vậy mà sao cô lại đứng bên ngoài phủ Tân An của bọn ta? Cô biết hôm nay bọn ta phải đi xa nên mới cố ý chờ ở đây, đúng không? Hay là cô lại làm ra một túi thơm khác và muốn cho ta vậy?”
Nói xong, nàng ta lập tức nhìn Yến Nương từ trên xuống dưới, nhưng khi thấy nàng không mang theo túi thơm nào thì lập tức cười cười và hỏi tiếp: “Hay là cô muốn lên đường với bọn ta?”
Yến Nương chỉ nhẹ vào trán của Tưởng Tích Tích và đáp: “Chỉ là sáng sớm nay buồn chán quá nên ta mới ra ngoài để đi dạo một lát thôi. Tưởng cô nương cứ hỏi ta dồn dập như thế thì còn ầm ĩ hơn cả lũ chim chóc hót vang vào bình minh đấy. Mà thôi, hiện giờ ta đang muốn tìm một nơi thanh tịnh. Ta về nhà đây!”
Giọng nói của Yến Nương mang theo ý cười, vẻ mặt thì cực kỳ an nhiên và điềm tĩnh, hoàn toàn khác xa dáng vẻ lạnh lùng và cự tuyệt người khác vài ngày trước. Trình Mục Du nhìn thấy nàng đã cười đùa thì bất giác thoải mái và thư thái hơn rất nhiều. Chỉ có điều, vì lo lắng cho sự an toàn của Sử Phi và Sử Kim nên hắn lập tức tiến lên phía trước để thúc giục Tưởng Tích Tích nhanh chóng lên đường.
Nghe vậy, Tưởng Tích Tích liền nhảy lên lưng ngựa và nói với Yến Nương với vẻ lưu luyến: “Yến cô nương! Đợi sau vài ngày nữa, khi từ Liêu Dương trở về thì ta sẽ đến tiệm thêu Tế Hồng để tìm cô”
Thân thể Yến Nương lập tức cứng đờ, nụ cười trên môi cũng đông cứng lại: “Các người muốn tới Liêu Dương?”
Tưởng Tích Tích gật đầu, sự lo lắng và ảm đạm chợt xuất hiện giữa mi tâm: “Mười ngày trước, Sử Phi và Sử Kim đã cùng nhau đi tới Liêu Dương, thế nhưng hôm nay chỉ có ngựa của Sử Phi tự mình chạy về. Đại nhân sợ rằng hai người đó đã gặp chuyện không may cho nên muốn đích thân đến đó để xem xét”
Trình Mục Du nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Yến Nương nên vội vàng bước lại gần nàng và hỏi: “Yến cô nương! Lẽ nào Liêu Dương có vấn đề gì sao?”
Yến Nương liếc nhìn hắn, biểu cảm khác lạ trên mặt cũng đã thay đổi và nụ cười quen thuộc lại xuất hiện: “Liêu Dương là nơi bắt đầu cuộc chiến tranh của hai quân Tống – Liêu. Đại nhân vốn là người học rộng tài cao thì lẽ nào lại không biết?”
Trong lòng Trình Mục Du bất giác dịu lại: “Trận chiến đó là cuộc đụng độ đầu tiên có quy mô lớn giữa quân Tống và quân Liêu, hai bên đều thương vong vô số tướng sĩ. Tuy nhiên, đó cũng là chuyện của ba mươi năm trước rồi, chắc hẳn không còn hệ lụy đến ngày nay nữa”
Yến Nương mỉm cười: “Dù có hệ lụy hay không thì đại nhân cũng muốn đến đó một chuyến thôi. Vậy thì mọi người hãy sớm khởi hành đi, đừng để chậm trễ chính sự”
Trình Mục Du biết nàng có chuyện muốn nói, nhưng tình thế hiện giờ cấp bách khiến hắn không dám chậm trễ một giây phút nào. Hắn lập tức nhảy lên lưng ngựa, rời khỏi thành cùng với Tưởng Tích Tích và hai nha dịch.
***
Đoàn người bôn ba suốt cả ngày lẫn đêm trong bốn ngày liên tiếp, cuối cùng cũng đã đến Hà Đông. Vào chạng vạng hôm nay, họ tới bờ sông Hoàng Hà và cùng nhìn về phía xa. Ánh sáng lộng lẫy của hoàng hôn trải dài trên mặt nước tựa như muôn ngàn mảnh vỡ vàng rực và lấp lánh.
Tưởng Tích Tích đưa túi nước cho Trình Mục Du, đợi hắn uống xong mới nhẹ giọng hỏi: “Đại nhân! Chúng ta sẽ nghỉ ngơi trên bãi sông vào buổi tối hay là tiếp tục lên đường?”
Trình Mục Du nhìn thấy hai nha dịch đi theo đã kiệt sức đến mức ngáp ngắn ngáp dài, ngay cả Tưởng Tích Tích vốn luôn hăng hái và hoạt bát cũng đã thấm mệt, đôi mắt rệu rã và sắc mặt xanh xao, vì thế hắn bèn nhảy xuống ngựa và nói: “Chúng ta hãy nghỉ ngơi để hồi sức một đêm rồi hẵng tiếp tục lên đường. Ta nghe nói, cá chép dưới sông Hoàng Hà này rất dồi dào và béo tốt. Tối nay, chúng ta hãy xuống sông bắt vài con để nấu bữa tối, ngươi thấy sao?”
Tưởng Tích Tích che miệng cười khúc khích: “Đại nhân đã quen an nhàn sung sướng từ nhỏ thì làm sao có thể xuống sông bắt cá?”
Trình Mục Du khẽ nhướng mày, không để ý đến nàng ta mà chỉ từ tốn cởi giày và tất, xắn cao tay áo rồi đi về phía mặt sông lấp lánh như dát vàng. Tưởng Tích Tích nhìn thấy hắn dùng trường kiếm đâm xuống lòng sông làm vô số bọt nước bắn lên tung tóe, khiến cho quần áo của hắn cũng ướt sũng.
Tưởng Tích Tích đi theo sau Trình Mục Du và hét lớn: “Đại nhân vẫn nên để thuộc hạ làm đi! Ở đây trời lạnh lắm, không ấm bằng Tân An đâu. Ngài làm quần áo ướt sũng như thế thì dễ bị cảm lạnh lắm!”
Nàng ta chưa kịp dứt lời thì Trình Mục Du đã thản nhiên quay đầu lại, trên mũi kiếm là một con cá chép lớn vẫn đang liều mạng vùng vẫy. Hắn nở nụ cười tự đắc và lên tiếng: “Ngươi đánh giá thấp ta sao? Hiện giờ đã tin chưa?”
Tưởng Tích Tích chạy nhanh về phía hắn, gỡ con cá chép ra khỏi thanh kiếm và ôm nó trong ngực: “Đại nhân thật là tài giỏi, mới dùng vài nhát kiếm mà đã có thể bắt được con cá lớn như vậy. Xem ra đêm nay mọi người đều có lộc ăn rồi”
Nói xong, nàng ta đưa con cá chép nặng tầm bốn, năm cân này cho hai nha dịch đang cười ngây ngô ở phía sau: “Các ngươi nhanh chuẩn bị để nhóm lửa nướng chín nó đi. Một món ăn dân dã như thế này thì rất hiếm thấy ở thành Tân An đấy!”
Hai nha dịch kia vô cùng vui vẻ và ôm lấy con cá chép. Tưởng Tích Tích lấy một chiếc khăn tay từ trong vạt áo trước và lau khô những giọt nước còn đọng trên mặt Trình Mục Du, sau đó cười hỏi: “Đại nhân! Ngài học bắt cá ở đâu vậy? Ta đã đi theo ngài nhiều năm như thế mà vẫn không biết chuyện này!”
Trình Mục Du nhìn mặt sông lung linh ở phía trước, không đáp mà hỏi lại: “Ngươi có còn nhớ sau khi được ta cứu sống lần đó, mỗi ngày ngươi dựa vào thứ gì để dưỡng sức hay không?”
“Là canh cá! Bát canh cá được hầm nhừ cẩn thận. Lúc đó, cha của thuộc hạ bị quân Liêu giết chết cho nên ta cảm thấy không còn điều gì luyến tiếc ở thế gian này nữa, mọi thứ trên đời này đều không còn liên quan đến thuộc hạ. Chỉ đến khi đại nhân xuất hiện, mỗi buổi chiều tối đều bưng cho ta một bát canh cá ngon lành thì dần dà, chuyện đó đã trở thành một thói quen của thuộc hạ. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, ta lại mong chờ bát canh cá đó. Nó dường như trở thành thứ duy nhất mà thuộc hạ có thể kỳ vọng trong cuộc đời vỡ vụn của chính mình”
Sau đó, Tưởng Tích Tích đột ngột ngẩng đầu lên và hỏi: “Tất cả những con cá đó đều do chính tay đại nhân bắt sao?”
“Lúc đó, ngươi bị thương quá nặng, nếu chỉ dựa vào những khẩu phần lương khô của quân đội thì sao có thể hồi phục sức khỏe được” Trình Mục Du thản nhiên đáp.
“Đại nhân, ngài…” Tưởng Tích Tích cảm thấy cổ họng mình như đang thắt lại, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Lúc này, một tia sáng bạc đột nhiên xẹt qua mặt sông phía trước. Trình Mục Du nâng thanh kiếm lên cao, rón rén bước về phía đó và định đâm xuống, nhưng cánh tay của hắn vẫn lơ lửng trên không trung, vừa nhìn xuống vừa hỏi: “Tích Tích! Hình như có người ở đó đúng không?”