Trình Mục Du nhận lấy lương khô Yến Nương đưa cho, đưa lên miệng cắn một miếng, sau đó hỏi: “Yến cô nương tới trấn Ngọc Tuyền để thăm hỏi bạn cũ sao?”Yến Nương nhún vai, hất cằm về phía từ đường: “Nhưng hắn đã cưỡi hạc về Tây thiên rồi, ngay cả từ đường mà cũng rách nát thế này, chuyến đi này của ta coi như là phí công rồi”
Trình Mục Du cúi đầu mỉm cười: “Thì ra là thế, lúc nãy nhìn thấy cô, ta đã rất kinh ngạc đấy. Cô là con gái, sao nửa đêm nửa hôm một thân một mình xuất hiện ở trấn Ngọc Tuyền này chứ?”
Yến Nương không đáp lời, nàng ngẩng đầu lên nhìn xa xăm, hình ảnh núi Khâu Hưng như ẩn như hiện trong màn mưa đen kịt, vô tận.
“Đại nhân có thấy trong cơn mưa này có mùi lạ không?” Sau một hồi lâu, nàng chợt mở lời.
“Mùi lạ?” Sử Kim tiếp lời, hắn rướn cổ lên, hướng về phía làn mưa hít mạnh vài cái: “Không phải lúc trời mưa đều thế này sao? Toàn mùi bùn đất”
“Mùi mưa ở trấn Ngọc Tuyền này lại tanh một cách bất thường” Yến Nương khó chịu phẩy phẩy cây quạt trước mũi, sau đó thở dài và nói: “Sao quạt thế nào vẫn không hết cái mùi người chết này nhỉ?”
“Người… Người chết?” Sử Kim nghe thấy lời nàng nói, suýt chút nữa thì làm lương khô rơi xuống đất: “Yến cô nương, ý cô là sao?”
Mắt Yến Nương sáng rực lên: “Ta đoán mò thôi, tại vì ta nghe người của trấn trên nói rằng gần đây chỗ này không mấy yên ổn, không ngừng tổ chức tang lễ”
Sử Kim cả kinh, quay đầu nhìn Trình Mục Du: “Tưởng cô nương, không phải Tưởng cô nương thật sự đã có chuyện gì rồi chứ?”
Sử Phi đạp mạnh lên chân hắn một cái, Sử Kim đau đến mức hít vào một hơi, đồng thời phát hiện vừa rồi mình lại lắm mồm, vội vã lết qua một bên và không lên tiếng nữa.
“Tưởng cô nương xảy ra chuyện gì rồi sao?” Yến Nương nhìn về phía Trình Mục Du.
“Thật ra cũng không có gì phải giấu giếm,” Trình Mục Du biết không lừa được Yến Nương, hắn thản nhiên nhìn nàng: “Tích Tích được ta phái tới trấn Ngọc Tuyền điều tra một vụ án, nhưng đã ba ngày rồi mà vẫn không có chút tin tức nào. Ta và nàng ấy từng giao hẹn rằng, nếu gặp phải tình huống nguy cấp thì cũng không được hành động một mình mà phải báo cáo với ta rồi mới thực hiện bước tiếp theo, cho nên ta đoán nàng đã gặp chuyện không hay”
“Chẳng lẽ Tưởng cô nương tới nơi này vì vụ án Kinh gia bị trộm lương thực?”
“Yến cô nương cũng biết vụ án này sao?”
“Kinh gia là nhà như thế nào chứ, xảy ra chuyện lớn như vậy thì làm gì có ai ở trấn trên mà không biết” Nàng đứng lên, thong thả bước ra hành lang phía trước và nhìn ra làn mưa bụi dày đặc: “Đại nhân, nhiều lương thực như vậy mà sao lại có thể hoàn toàn biến mất chỉ trong một đêm chứ?”
Trình Mục Du đứng sóng vai cạnh nàng: “Cô nương có cao kiến gì không?”
Yến Nương lắc đầu: “Không có, nhưng mà, ngược lại ta lại nhớ ra một chuyện”
“Chuyện gì?”
“Lời tiên tri của Vương Mãng”
“Đó là chuyện gì?”
“Sau khi Vương Mãng soán vị, có người từng tính cho hắn một quẻ, nói tướng mặt của hắn không tốt, có thể ăn thịt người, nhưng cũng có thể bị người ăn thịt. Vương Mãng không tin, bèn giết người kia. Nhưng những chuyện xảy ra sau này đã chứng thực lời nói của vị tiên sinh kia. Mùa hè năm Địa Hoàng thứ ba, nạn châu chấu đã dẫn tới nạn đói lớn ở Trung thổ, đồng thời, sự kiện ăn thịt người cũng xảy ra. Tất cả mọi người đều bị bỏ đói, con người ăn thịt lẫn nhau, thành lũy vắng tanh, xương cốt rải khắp mọi nơi” Nàng thản nhiên kể lại câu chuyện lịch sử đầy thê thảm này: “Vương Mãng hạ chiếu mở kho thóc cứu tế người dân gặp nạn, nhưng những người đó đã bị bỏ đói quá lâu nên đã ăn hết sạch mấy chục kho thóc chỉ trong một đêm, thậm chí, còn bị lương thực làm trướng bụng, dạ dày nổ tung, chết no ngay trong kho thóc”
“Đương nhiên lương thực của Kinh gia sẽ không phải bị dân ăn sạch, nhưng chuyện hơn một trăm thạch lương thực biến mất chỉ trong một đêm thế này cũng chỉ xảy ra trong nạn đói thôi, cho nên ta mới liên hệ hai chuyện này với nhau” Nàng đưa tay ra bên ngoài thử một chút: “Đại nhân, mưa đã ngớt rồi, Yến Nương đi về trước đây. Nếu như có việc gì cần đến ta thì ngài hãy đến khách điếm tìm ta, nơi đó cách Kinh phủ khoảng hai con phố” Yến Nương nói xong liền đi vào trong làn mưa bụi mịt mờ, nước mưa thấm ướt hai bên thái dương của nàng nhưng nàng không hề lau đi, bóng dáng uyển chuyển bỗng chốc đã biến mất nơi góc đường.
Sử Kim nhét nốt miếng lương khô cuối cùng vào trong miệng rồi nói: “Đúng là khéo quá, ở đây mà cũng có thể gặp được vị Yến cô nương này”
Sử Phi trừng mắt nhìn huynh đệ của mình: “Đệ bình tĩnh quá đấy nhỉ?”
“Không phải sao?” Sử Kim gãi đầu nhìn Trình Mục Du: “Nếu không thì tại sao lúc nào chúng ta cũng có thể gặp được nàng chứ?”
Trình Mục Du quay đầu nhìn từ đường phía sau, có thể lờ mờ thấy được bốn chữ được khắc to trên bảng hiệu “Từ Đường Thẩm Thị”. Hắn nói: “Khi trở về thành Tân An thì phải điều tra Thẩm gia này một chút, xem xem giữa họ và Yến Nương có quan hệ gì, chắc sẽ không phải… lại là trùng hợp chứ?”
***
“Sao Trình đại nhân lại phải đích thân tới đây thế này?” Kinh Vân Lai đi ra, phía sau là Kinh Trần Cẩm cùng một vài người hầu: “Không thể nghênh đón từ xa, mong đại nhân thứ lỗi”
“Kinh lão gia khách khí rồi. Kinh gia xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là ta sẽ phải đích thân đến xem xét. Huống hồ, lương thực bị trộm là chuyện liên quan đến đời sống của người dân, nếu không phá được án thì ta không còn mặt mũi nào để ăn nói với Kinh gia và thôn dân trong trấn nữa” Trình Mục Du vừa nói vừa đi vào cùng Kinh Vân Lai. Hai người đi dọc hành lang về phía trước. Lúc đi qua tháp Phật, Trình Mục Du nghiêng đầu, bước chân cũng chậm lại: “Từ lâu đã nghe nói trong phủ có một tòa tháp Phật, không ngờ quy mô lại lớn đến thế này. Quả nhiên Kinh lão gia là người hướng thiện, nói như vậy thì thần Phật không chỉ có trong Kinh phủ mà còn ở trong lòng ngài”
Kinh Vân Lai cười ha hả: “Năm đó ta vì thê tử đã khuất mà xây dựng tòa tháp Phật này, không hề có suy nghĩ sâu xa gì. Không ngờ lại bị người ta truyền ra ngoài, khiến ta thực sự hổ thẹn”
“Kinh lão gia nói đùa rồi”
Đang nói chuyện thì cửa tháp Phật bị đẩy ra, một cô gái trẻ bước ra ngoài. Kinh Vân Lai phất tay gọi nàng đến trước mặt mình rồi nói với Trình Mục Du: “Đây là tiểu nữ Ngọc nhi của ta. Do thân thể Cẩm nhi không được tốt cho nên mọi việc lớn nhỏ trong phủ này đều do một tay Ngọc nhi quán xuyến. Ngọc nhi, mau hành lễ với Trình đại nhân đi”
“Trình đại nhân,” Kinh tiểu thư hành lễ sau đó khẽ nói với tiểu nha hoàn ở phía sau mình: “Đi lấy vài bộ y phục khô đến đây để Trình đại nhân thay”
Lúc này, Kinh Vân Lai mới phát hiện ra y phục của Trình Mục Du và hai người còn lại đều có vệt nước lờ mờ, ông ta xin lỗi, cười bảo: “Mắt ta mờ cả rồi, hẳn là đêm qua lúc đại nhân đi đường thì đã gặp mưa to nên quần áo mới ướt hết như vậy. Ngọc nhi, con đưa Trình đại nhân đến phòng khách, bảo đám nha đầu đun nước ấm cho các vị đại nhân tắm gội thay quần áo”
“Việc này không cần…” Trình Mục Du nghĩ tới chuyện Tưởng Tích Tích mất tích nên đang sốt ruột trong lòng, liền vội vàng từ chối.
“Đại nhân là quan phụ mẫu của thành Tân An, nếu bởi vì việc của Kinh gia ta mà lâm bệnh thì sao ta gánh vác được trách nhiệm này. Ngài yên tâm, ta đã cho hạ nhân sắp xếp ổn thỏa cả rồi, chờ đại nhân rửa mặt chải đầu xong chúng ta sẽ đến kho thóc”