Ông lão dẫn đường nhìn thấy cả người lẫn ngựa đều bước vào thung lũng thì lập tức hoảng sợ, bật người dậy từ dưới đất và không ngừng hét lên “Tiêu rồi! Tiêu rồi!”, sau đó tháo chạy như điên theo lối vào ban nãy, thậm chí còn không biết đôi giày của mình đã bị rơi mất***
Làn sương mù trắng xóa và mờ ảo bay lên tựa như có linh hồn, không ngừng chảy dài và lan tỏa rộng khắp mặt đất. Âm thanh kêu gào và gầm rú hình như đang ngưng tụ trong màn sương mù này, truyền vào trong tai một cách mơ hồ và kì ảo, lúc gần lúc xa, khi thì sống động như thật, khi thì lại huyễn hoặc và hư vô giống như ảo cảnh trong mộng.
Sử Kim khẽ khịt mũi và ngửi vài cái, sau đó nói: “Thì ra mùi hôi thối bốc ra từ trong lớp sương mù này. Ta còn tưởng là do có xác chết của dã thú ở gần đây”
Thấy Sử Phi đang đi phía trước không hề đáp lại, hắn ta lập tức cao giọng hỏi tiếp: “Đệ nói xem, những âm thanh này thật sự là do quân Liêu đang bị chôn vùi ở dưới đất tạo ra sao? Nhưng bọn họ đều đã chết hơn ba mươi năm rồi, tại sao vẫn không chịu cam lòng buông xuôi cơ chứ?”
Sử Phi vẫn không hề để ý đến hắn. Thân hình của Sử Phi trở nên mờ ảo trong màn sương cho nên Sử Kim chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Sau khi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn một hồi, Sử Kim chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Dường như Sử Phi đang lê một chân để tiến về phía trước, loạng choạng và tập tễnh như bị què, rất tốn sức. Chẳng lẽ đệ ấy đã bị thương? Vậy tại sao đệ ấy lại không nói?
Sử Kim hơi lo lắng, tiến lên vài bước và muốn túm lấy bả vai của đệ đệ. Nhưng khi hắn duỗi tay ra thì năm ngón tay lại lơ lửng giữa không trung, một hồi lâu sau cũng không hạ xuống, bởi lẽ hắn đã phát hiện chân của Sử Phi đang bị thương. Ở chỗ mắt cá chân phải của Sử Phi bị một mũi tên dài ghim chặt, miệng vết thương tróc ra làm lộ thịt, sâu đến độ có thể nhìn thấy xương.
Nhưng mũi tên này từ đâu mà tới? Sao lại có cung tên ở đây?
Sử Kim chợt cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Từng giọt mồ hôi rét buốt như những con kiến đang bò phủ khắp người hắn ta. Hơi thở của Sử Kim trở nên gấp gáp và dồn dập, hổn hà hổn hển. Hơi thở này giống như sự tồn tại chân thật duy nhất trong màn sương trắng xóa và mù mịt này.
Đang lúc không biết nên tiến hay lùi, “Sử Phi” ở phía trước đột nhiên đứng yên tại chỗ như Sử Kim, sau đó chậm rãi quay đầu lại. Khuôn mặt của hắn ướt đẫm máu tươi, từng đường máu đan xen chằng chịt như một mạng nhện phức tạp.
Sử Kim lập tức kinh hãi, vội vàng rút trường kiếm ra và hỏi: “Ngươi không phải là Sử Phi! Đệ đệ của ta đâu rồi? Ngươi giấu đệ ấy ở đâu?”
Khuôn mặt kia đờ đẫn và bất động như thể không nghe thấy lời nói của Sử Kim. Đôi mắt đó dại ra, xuyên qua cơ thể Sử Kim và nhìn chăm chú về phía đằng sau của hắn.
Sử Kim chợt cảm thấy khó thở. Hắn vung trường kiếm về phía trước và đâm xuyên qua cơ thể người kia, tuy nhiên hắn chỉ đâm hụt vào khoảng không trống hoác. Sử Kim vô cùng kinh sợ, vừa định quay đầu thì lại nghe thấy âm thanh sấm sét gầm vang trên trời. Ngay sau đó, có thứ gì đó từ trên đỉnh đầu rơi xuống và trượt từ trên gáy của hắn xuống dưới.
Từ cổ đến lưng… từng chút một. Chuyển động cực kỳ thong thả và ì ạch.
Một mùi hôi thối chợt bốc lên nồng nặc và nặng nề khiến Sử Kim gần như không thở được. Hắn siết chặt bàn tay và quay người lại một cách mạnh mẽ. Nhưng khi nhìn thấy thứ ở phía sau, Sử Kim lập tức cứng đờ, thân thể không thể cử động.
***
Tưởng Tích Tích bước vào thư phòng và hành lễ với Trình Mục Du – người đang lật xem hồ sơ vụ án: “Đại nhân! Vừa rồi, Lý Thừa Nghiệp lại đến đây và kêu oan với thuộc hạ rất lâu ở cổng nha môn, nhưng ta đã thuyết phục hắn ta bỏ đi rồi. Người này thật sự quá cố chấp. Ta đã nói với hắn ta mấy lần rằng Sử Phi và Sử Kim đã đến Liêu Dương để tìm Lưu Đại Hộ và nhất định sẽ lấy lại món nợ mà tên họ Lưu kia thiếu hắn ta, nhưng Lý Thừa Nghiệp vẫn cứ ba ngày lại đến tìm chúng ta hai lần, cũng chẳng biết là hắn ta đang toan tính cái gì nữa!”
Trình Mục Du từ tốn ngẩng đầu lên và đáp: “Lý Thừa Nghiệp chỉ làm ăn nhỏ cho nên cũng không dễ dàng gì, sau lại bất ngờ bị tên Lưu Đại Hộ thiếu nợ nhiều tiền nên chuyện hắn ta lo lắng cũng là lẽ đương nhiên. Chỉ có điều, Sử Phi và Sử Kim đã đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa quay lại. Ta hy vọng hai người họ đi đường thuận lợi, đồng thời mang đủ số tiền mà Lưu Đại Hộ thiếu nợ Lý Thừa Nghiệp về đây!”
Khi hắn đang nói chuyện, một nha dịch từ bên ngoài vội vàng chạy vào thư phòng và hét toáng lên: “Đại nhân! Đại nhân! Sử đại nhân… Sử đại nhân đã…”
Sắc mặt của Trình Mục Du lộ ra vẻ vui mừng, hắn đứng dậy khỏi ghế và hỏi nha dịch kia: “Sử Phi và Sử Kim trở về rồi sao?”
Nha dịch kia thở hổn hển một hồi lâu và đáp: “Không phải… không phải là Sử đại nhân, mà là… ngựa của Sử đại nhân đã quay về!”
Trình Mục Du đứng trước chuồng ngựa và nhìn con ngựa trắng có dáng vẻ nhếch nhác và bộ lông lộn xộn bên trong, trông nó rất tiều tụy, gầy đến trơ xương, một chân còn bị gãy cong. Chắc chắn là nó đã bôn ba nhiều ngày trời với chiếc bụng đói. Hiện giờ, con ngựa đang uống ừng ực nước sạch ở trong thùng gỗ, rất nhanh đã cạn đáy.
“Nếu không phải vì sợi lông màu đen trên đỉnh đầu thì thuộc hạ gần như không thể nhận ra Linh Tê. Trước đây nó được Sử đại nhân cho ăn nhiều nên rất tráng kiện và dũng mãnh, thế nhưng hiện giờ lại gầy teo như thế này!” Nha dịch kia vừa nói vừa khẽ vuốt ve bộ lông bị nhuốm bẩn của Linh Tê.
Sắc mặt của Trình Mục Du tối sầm lại và nói: “Linh Tê đã trở lại nhưng Sử Phi và Sử Kim vẫn chưa quay về. Hai người họ luôn sát cánh không rời với ngựa chiến. Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì đó?”
Nghe hắn nói vậy, Tưởng Tích Tích đột nhiên căng thẳng và hỏi: “Không phải là họ chỉ đi đòi nợ thôi sao? Họ từng trải qua nhiều chuyện lớn hơn thế này thì sao có thể để xảy ra sự cố được? Hơn nữa võ công của Sử Phi và Sử Kim còn tài giỏi như vậy, thuộc hạ nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu!”
“Đối với nơi đất lạ người dưng, cho dù võ công có giỏi đến đâu thì cũng rất dễ bị người ta ám toán” Trình Mục Du nghĩ ngợi một chút, sau đó nói với Tưởng Tích Tích: “Ngươi hãy chuẩn bị một chút, giao lại toàn bộ chuyện trong phủ cho Vương áp ti. Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ lên đường tới Liêu Dương. Việc này không thể chậm trễ. Bởi lẽ ta e rằng, nếu chúng ta tiếp tục trì hoãn thì Sử Phi và Sử Kim có thể sẽ mất mạng”
***
Ngày hôm sau, trước khi bình minh ló dạng, Trình Mục Du, Tưởng Tích Tích và hai nha dịch khác đã xuất phát. Vì để che giấu tai mắt, họ đều ăn mặc như thường dân và dắt theo một con ngựa, sau đó vội vã đi dọc theo tiền sảnh để rời khỏi phủ Tân An.
Tưởng Tích Tích đi bên cạnh Trình Mục Du, vừa nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của hắn vừa do dự hỏi: “Đại nhân! Ngài có muốn báo chuyện này cho Yến cô nương hay không? Nếu có nàng ấy bên cạnh thì chúng ta sẽ cảm thấy an tâm hơn!”
Trình Mục Du khẽ cụp mắt, giọng nói hơi cô đơn: “Sau khi từ Biện Lương trở về Tân An, nàng dường như trở nên lãnh đạm và thờ ơ hơn trước. Tháng trước, vụ án chết người tại nhà họ Vương ở Nam thành rõ ràng là do yêu ma quấy phá, vậy mà khi ngươi đi tìm Yến Nương thì nàng cũng chẳng màng đến. Cuối cùng, Sử Phi và Sử Kim đã phải mất nhiều ngày đêm để rút cạn nước trong ao và tìm thấy con cá chép tinh kia, sau đó giải cứu khuê nữ của Vương gia”
Tưởng Tích Tích khẽ nghiêng đầu suy tư: “Rốt cuộc là vì cái gì? Rõ ràng là lúc còn ở Biện Lương, Yến Nương vẫn còn bình thường, hơn nữa còn mời thuộc hạ uống rượu thưởng trà, vậy mà khi trở về Tân An lại trở nên xa cách như vậy!”
Trình Mục Du không để ý đến Tưởng Tích Tích. Hắn nhìn ra ngoài cổng, lòng thầm suy nghĩ về cái chết của Hà Tư đêm hôm đó. Ngày ấy, khi nghe thấy tin tức Hà Tư qua đời, Trình Mục Du đã lập tức nghi ngờ, cảm thấy có chuyện gì đó rất kỳ quái. Vì thế, hắn không thèm quan tâm đến vết thương vẫn chưa lành ở cánh tay mà lập tức tới phủ Khai Phong một mình, cố gắng tìm ra nguyên nhân thật sự gây ra cái chết của Hà Tư. Nhưng khi vừa đến cổng phủ Khai Phong, Trình Mục Du đã nhìn thấy Yến Nương đang lặng lẽ trèo qua tường để vào trong. Sau đó không lâu, nàng lại lần theo đường cũ để trèo ra ngoài. Chỉ có điều, vào thời điểm rời khỏi phủ, vẻ mặt của Yến Nương cực kỳ u ám tựa như đã bị đả kích rất mạnh. Nhưng đó vẫn chưa phải là trọng điểm. Sau khi Yến Nương rời đi, Trình Mục Du lập tức bước vào phủ Khai Phong, nhưng thiếu doãn của phủ là Bạch Khánh Chi lại nói với hắn rằng thi thể của Hà Tư không có ở đó. Về việc thi thể của hắn ta đang ở đâu, Bạch Khánh Chi cũng chỉ cười trừ mà không hề tiết lộ.