Nói xong, ông ta không có thời gian giải thích thêm mà chỉ vội vàng kéo Sử Phi và Sử Kim đi lên con đường núi quanh co phía trên ở mé bên phải. Sau khi đi được một đoạn khá xa và không còn nhìn thấy thung lũng ở bên dưới nữa, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm và nói với hai người đằng sau: “Hai vị quan gia! Thật sự không phải do tiểu nhân mê tín dị đoan mà là do cái thung lũng này quá kỳ quái, chúng ta nhất định phải kiêng dè!”“Ông cụ! Ông vừa nói có âm binh đi ngang qua nơi đây, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Sử Phi vừa dắt ngựa đi theo ông lão kia vừa hỏi.
Ông ta chậm rãi lau mồ hôi và đáp: “Ba mươi năm trước, quân Tống và quân Liêu đã đánh một trận rất ác liệt ở đây. Khi đó, thống soái của quân Liêu là Da Luật Thác Liệt đã ra lệnh cho quan binh và thuộc hạ của mình đào một con đường núi ở đây, sau đó dẫn dụ quân Tống đến nơi này hòng thừa cơ phục kích quân chủ lực của kẻ địch. Tuy nhiên, sau khi tiếng kèn phát lệnh vang lên, đội quân Tống vốn đã tiến vào thung lũng này đột nhiên biến mất. Mấy đội tinh binh dũng mãnh như vậy mà lại tan biến không chút dấu vết nào, giống như đã bị sương mù nuốt chửng. Điều này khiến cho quân Liêu đang mai phục vô cùng kinh ngạc, lập tức tiến vào thung lũng để xem xét. Nào ngờ đâu đúng lúc ấy, tiếng kèn phát lệnh bất ngờ vang lên từ bốn phương tám hướng trên đỉnh núi. Hàng loạt cung thủ của quân Tống đột nhiên xuất hiện như những thần binh từ trên trời, đứng bật dậy giữa đám cỏ cây trong rừng, giương cung và nhắm thẳng vào quân Liêu đang ở trong thung lũng. Sau mấy hồi mưa tên rào rạt, quân Liêu lập tức chết rạp, cực kỳ thảm khốc. Lúc đó, quân Tống mới từ trên đỉnh núi lao xuống và tiêu diệt hơn ba nghìn tướng lĩnh tiếng tăm của Đại Liêu mà không cần tốn nhiều công sức. Ngày ấy thời tiết nóng rực, vì sợ bệnh dịch lây lan cho nên quân Tống đã vùi lấp thi thể của quân Liêu ngay trong thung lũng này. Bởi vậy, phía dưới cái thung lũng thoạt nhìn có vẻ bình thường kia lại có rất nhiều xương cốt. Thật ra, nó chính là nấm mồ của hơn ba nghìn quân Liêu năm nọ”
Sử Kim đáp bằng giọng hời hợt: “À! Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra chỉ là người chết thôi à? Cũng chẳng phải là chúng ta chưa từng nhìn thấy. Bởi vì bọn ta đang làm việc ở quan phủ nên luôn phải nhìn thấy người chết nhiều hơn người sống đấy! Ông cụ à! Nếu sớm biết chuyện này thì ta đã không cần làm theo lời ông rồi, bởi vì đi bằng thung lũng bên dưới sẽ dễ hơn con đường núi này nhiều”
Ông lão lập tức xua tay và nói: “Quan gia! Ngài đừng nên mạnh miệng như vậy. Quả thật là thi thể của hàng loạt binh lính đã bị chôn vùi ở trong thung lũng này đấy. Đó là sự thật không thể chối cãi. Ngay cả quỷ ma tà dị cũng ở đó. Những hồn phách của bọn lính năm xưa vẫn chưa thể yên nghỉ cho nên thường xuyên xuất hiện để quấy nhiễu sự thanh tịnh của thế gian này!”
Sử Phi liếc nhìn ca ca của mình, sau đó lại nhìn về phía ông lão kia và hỏi: “Tại sao ông lại nói như vậy?”
Ông lão cắn môi, sắc mặt hơi tái nhợt và hỏi lại: “Hai vị quan gia có biết thung lũng này có tên là gì không?”
“Ta thấy nó cũng không dài, chỉ là một thung lũng bình thường mà thôi, tại sao lại có tên nữa?” Sử Kim khó hiểu.
“Nó được gọi là Âm Binh Tào”
“Âm Binh?”
“Mọi người đều nói rằng khi đi ngang qua thung lũng này, họ có thể nghe thấy âm thanh vũ khí va chạm và tiếng ngựa chiến hí vang. Thậm chí, có người còn nhìn thấy một đội quân vận quân trang, cầm binh khí, chậm rãi băng qua thung lũng này. Chỉ có điều, sắc mặt của bọn họ trắng bệch, những con ngựa chiến đi theo phía sau cũng cực kỳ tàn tạ, thân thể đầy vết thương mưng mủ; có vài binh lính còn không có đầu trên cổ mà lại ôm thủ cấp của chính mình trong vòng tay…”
Còn chưa dứt lời thì phía sau đột nhiên trở nên yên ắng đến lạ thường. Nhưng không bao lâu sau, Sử Kim bất ngờ cười to và lên tiếng: “Câu chuyện xưa này được thêu dệt cũng khá tốt đấy, cuối cùng cũng hù dọa được ta rồi. Ông cụ! Ông nói thử xem, nếu người kia cầm đầu của chính mình, vậy lúc người đó muốn quan sát thì sẽ dùng cái cổ hay là tự nhấc bổng cái đầu trong tay lên để nhìn?”
Hắn ta chưa kịp nói xong thì phía trước đột nhiên vang lên một tiếng “ầm”. Một tảng đá khổng lồ từ trên trời rơi xuống và đáp xuống mặt đất, cách ba người họ chưa đầy năm thước.
Tảng đá to lớn từ trên không trung rơi xuống tạo nên âm thanh chói tai khiến hai con ngựa phía sau Sử Kim và Sử Phi kinh sợ, bất ngờ ngửa cổ ra sau, vó ngựa trước giơ cao và hí vang inh ỏi. Chúng nó giãy mạnh thoát khỏi dây cương và lùi lại vài bước, sau khi hoảng loạn xoay vòng ở một khoảng đất rộng thì lập tức tung vó và chạy về hướng ngược lại.
Thấy mấy con ngựa bỏ chạy, Sử Phi và Sử Kim vừa gọi chúng nó quay lại vừa đuổi theo. Ông lão dẫn đường cũng chạy theo sau. Họ chẳng màng đến thế núi dốc ngược mà chỉ tập trung đuổi theo hai con ngựa đang bỏ chạy một cách cuồng loạn.
Sương mù tụ lại càng lúc càng nhiều. Trước mặt lại có một ngã ba đường khiến cho Sử Phi càng thêm sốt ruột, lập tức bỏ hai ngón tay vào miệng và huýt sáo vang vọng. Khi nghe thấy âm thanh quen thuộc thì cuối cùng mấy con ngựa cũng dừng lại. Móng ngựa giẫm liên tục lên mặt đất tạo ra những tầng bụi mỏng, dường như chúng nó đang lưỡng lự không biết nên đặt chân ở đâu trên đoạn đường này.
Nhìn thấy mấy con ngựa chịu dừng lại, tâm tình của ba người đuổi theo cũng hòa hoãn hơn phần nào. Vì sợ lại khiến lũ ngựa kinh sợ cho nên họ bước đi khá chậm, nhẹ nhàng tiến lên phía trước.
“Linh Tê! Linh Tê! Lại đây, lại đây nào” Sử Phi nhẹ nhàng gọi tên con ngựa của mình và khẽ vẫy tay với nó.
Con ngựa trắng tên là Linh Tê kia nhìn về phía chủ nhân của nó, cuối cùng thì sự căng thẳng trong mắt cũng biến mất. Nó hí vang và chạy về phía Sử Phi. Một con ngựa khác cũng theo sát phía sau, cùng chạy đến chỗ ba người kia.
Thấy vậy, ba người lập tức thở phào, nhưng trong lòng đều đang suy nghĩ đến một vấn đề: Con đường núi đã bị tảng đá khổng lồ kia chắn ngang, cung đường khác cũng bị chặn, vậy thì bọn họ làm sao có thể đi đến Liêu Dương bây giờ?
Đang nghĩ ngợi miên man, họ chợt thấy hai con ngựa phía trước đột nhiên đứng yên, đôi tai nhọn khẽ run rẩy vài cái, sau đó quay đầu nhìn về hướng thung lũng đang chìm trong sương mù.
Sương mù càng ngày càng dày đặc tựa như một lớp sơn trắng đậm đặc và mù mịt, vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo dị thường, xua đi hết thảy tiết trời nóng bức trên núi. Từ trong màn sương dày đặc ấy, vài âm thanh “leng keng” nho nhỏ giống như tiếng vũ khí va chạm và tiếng giày cọ xát vang lên. Âm thanh kia càng lúc càng gần và lớn dần, trong đó còn có xen lẫn tiếng gầm rú và tiếng than khóc mơ hồ, cộng hưởng với âm thanh hí vang của ngựa chiến.
Ông lão đang đi sau cùng, khi nghe thấy động tĩnh này thì lập tức sợ hãi đến mức đôi chân mềm nhũn và ngã khuỵu xuống đất. Ông ta hướng về phía thung lũng, mạnh mẽ dập đầu mấy lần rồi lẩm bẩm: “Thần tiên tha mạng! Cầu xin thần tiên tha mạng! Bọn ta chỉ là vô tình đi ngang qua nơi này, không hề muốn quấy nhiễu sự thanh tịnh của các vị! Mong rằng các vị có thể bỏ qua và tha mạng cho tiểu nhân!”
Còn chưa dứt lời, hai con ngựa chợt lắc đầu và rung bờm liên tục, gõ mạnh vó xuống đất vài cái rồi chậm rãi đi về phía thung lũng. Dường như chúng nó đã bị âm thanh ngựa chiến hí vang từ trong màn sương mù thu hút. Mặc dù bước chân chậm chạp nhưng chuyển động lại kiên định và vững chắc đến mức kỳ dị.
Sử Phi và Sử Kim vốn còn đang kinh sợ bởi âm thanh giao tranh và chém giết vọng ra từ trong thung lũng, nhưng hiện giờ, khi nhìn thấy vật cưỡi của mình đi về phía thung lũng, bọn họ mới định thần lại và lập tức phi thân, chạy nhanh về phía hai con ngựa và cố gắng giữ chặt chúng lại. Tuy nhiên, hai con ngựa kia chạy càng lúc càng nhanh, sau đó đột nhiên tung vó bỏ chạy như điên để lao vào màn sương mù dày đặc và biến mất hoàn toàn.
Hai huynh đệ kia do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng không nỡ bỏ cuộc. Dù sao thì hai con ngựa này đã đi theo họ nhiều năm, vì vậy, họ rút thanh trường kiếm từ trên lưng xuống và cầm chắc trên tay, sau đó cùng nhau đi vào thung lũng chìm trong màn sương mịt mù kia – nơi không có một bóng người nhưng lại ngập tràn sát khí.