Nguyệt Nha nằm sấp trên lan can ở đình Chiêm Nguyệt, cánh tay mập mạp ôm lấy con búp bê vải mặc quần áo bị bạc màu, ngước nhìn trăng lưỡi liềm nhỏ cong trên bầu trời. Hai chân duỗi ra khỏi những khe giữa lan can mà lắc lư giữa không trung“Đầu Thanh Long, đuôi Bạch Long, tiểu nhi cầu mưa ngày vui mừng, lúa mì khô vàng, đánh thức Long Vương. Lớn xuống nhỏ xuống, mùng Một đến Mười Tám, ma ha tát”
Sau khi hát xong bài đồng dao cầu mưa, cô bé nhìn thấy một đám mây đen trèo lên phía rìa mặt trăng, tựa như một ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt ve vầng trăng vàng vậy.
Nguyệt Nha thu hai chân lại rồi thành kính quỳ xuống: “Long Vương đại nhân, Nguyệt Nha cầu xin ngài, cầu xin ngài hãy hắt hơi thêm vài lần để thêm vài trận mưa, nhất định đừng cố nhịn, không hắt hơi ra sẽ rất khó chịu đấy” Dứt lời, cô bé lập tức nhắm mắt lại, kẹp con búp bê vải vào khuỷu tay, hai tay chắp lại, vái lạy vài cái về phía bầu trời.
Còn chưa mở mắt, một cơn gió lạnh đã thổi vào đình Chiêm Nguyệt vào khiến mái tóc lộn xộn bên của cô bé bay về phía sau. Trăng lưỡi liềm quay về phía gió, lúc cô bé mở hé mắt ra đã không còn thấy trăng lưỡi liềm trên bầu trời nữa, thay vào đó là những đám mây xám, đen đan xen đầy trời, lưu động cuồn cuộn, giống như thật sự có một con rồng lớn ẩn nấp bên trong vậy.
Thấy thế, cô bé nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng thưa thớt: “Long Vương đại nhân hiển linh, Long Vương đại nhân hiên linh”
Âm thanh vui vẻ của cô bé bị một tiếng sấm sét đè xuống, tiếng sấm cuồn cuộn vang vọng khắp chân trời. Nguyệt Nha nhìn bầu trời đêm, khóe môi hơi nhếch lên, trong lòng chợt dâng lên một nỗi kính sợ. Trong lúc hoảng hốt, cô bé nhìn thấy có thứ gì đó ẩn hiện giữa tầng mây. Trong một đám đen kịt, không, là mấy đám, thỉnh thoảng lộ ra một góc ở giữa kẽ hở của những đám mây đen, nhưng rất nhanh lại bị che khuất. Chỉ có thể nhìn thấy những bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện ở phía sau tầng mây, đang chậm rãi di chuyển về phía trên đình Chiêm Nguyệt.
Nguyệt Nha không dám dời tầm mắt, ra sức thò đầu ra bên ngoài. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô bé chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào kỳ lạ như thế này. Nhưng đám mây kia lại dần bay ra khỏi tầm mắt của cô bé, di chuyển lên phía trên đình Chiêm Nguyệt.
Nguyệt Nha đứng xuống rồi xoay người chạy ra ngoài đình. Vừa chạy được hai bước, cô bé chợt nghe thấy vài tiếng “bịch bịch” kỳ lạ từ trên đỉnh đình truyền xuống, giống như có thứ gì từ trên trời giáng xuống rồi đập lên đó vậy.
Đột nhiên, một mùi tanh hôi phủ lên đình Chiêm Nguyệt, mùi hôi giống như lá củ cải đường hỏng hoặc thịt thối.
Nguyệt Nha đứng yên không nhúc nhích, cô bé nín thở, ánh mắt hơi ngước lên trên, bởi vì cô bé nghe thấy trên đỉnh truyền xuống một âm thanh khác.
“Cộp cộp… cộp cộp…” Giống như có người rón rén đi xuống theo mái ngói vậy.
“Đi xuống” Nguyệt Nha căng thẳng, không phải bên dưới chỉ có mình mình thôi à? Thứ trên đó là gì chứ? Làm sao có thể đi trên mái ngói vừa nhẹ vừa mỏng, hơn nữa chỉ phát ra chút tiếng động nhỏ gần như không thể nghe thấy này?
“Cộp cộp… cộp cộp…” Theo tiếng bước chân, trái tim cô bé đập càng ngày càng nhanh. Cô bé có thể nghe thấy thứ đó đã đi từ giữa ra mép rìa, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là sẽ rơi từ trên xuống.
Nhưng đúng lúc này, âm thanh biến mất, ánh mắt Nguyệt Nha lần lượt nhìn từ trái sang phải, rồi lại từ phải quay sang sáu góc nhọn của đình.
Đột nhiên, cô bé mở to mắt, cuối cùng nỗi sợ hãi cũng được phóng thích mà cuồn cuộn chảy ra khỏi đáy mắt. Cô bé há to miệng, hét lên một tiếng thật dài, nhưng tiếng sấm cực lớn khiến âm thanh của cô bé bị lấn át không còn chút gì.
***
Phía xa chân trời truyền đến một tiếng sấm, mây đen cũng lũ lượt kéo đến khiến nửa bầu trời bị nhuộm thành màu xám đen.
Sử Phi vỗ nhẹ lên bờm ngựa rồi hô to với ông lão dẫn đường phía trước: “Ông lão, trời sắp mưa rồi, hay là chúng ta tìm chỗ nào tránh mưa rồi hãy tiếp tục đi”
Ông lão mang giày cỏ, cầm gậy gỗ tháo vát quay đầu cười, nếp nhăn trên mặt xếp đống lại: “Quan gia, ngài yên tâm, sẽ không có mưa đâu. Năm nay, từ khi vào hạ tới giờ, thời tiết rất kì lạ, ngày nào cũng chỉ có sấm mà không có mưa, sau khi mây trôi qua thì trời sẽ sáng lên, nửa giọt mưa cũng chẳng rơi xuống nổi. Ta đã sống ở nơi này mấy chục năm, nhưng chưa từng thấy chuyện kỳ quái như vậy”
Nghe ông ta nói vậy, hai huynh đệ Sử Phi và Sử kim đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời càng lúc càng âm u, mây đen như những tấm sắt chiếm lấy từng tấc không trung, nối đỉnh núi ở bốn phía lại với nhau, tựa như một cái lồng sắt bao vây mấy người bọn họ.
Sử Phi cau mũi ngửi trong không khí: “Quái lạ, quả thật không ngửi thấy mùi nước mưa, nhưng mà… Lại có một loại mùi lạ khác. Sử Kim, huynh có ngửi thấy không?”
Sử Kim gật đầu: “Vừa tanh vừa hôi, ta đã ngửi thấy từ lâu rồi. Ta nghĩ là do dã thú trong núi chết ở gần đây, thi thể bốc mùi nên mới truyền tới cái mùi này” Nói xong, hắn ta nhìn ông lão phía trước một cái: “Ông lão, nếu không có mưa, vậy chúng ta đi nhanh một chút đi”
Ông lão “ồ” một tiếng, khẩy bùn đất trên đế giày xuống, sau đó dẫn hai người tiếp tục đi về phía trước dọc theo con đường quanh co. Bọn họ đi trên con đường núi gập ghềnh khoảng nửa canh giờ thì tới một ngã ba.
Trước mặt có hai con đường, một đường thì đi kéo dài lên núi. Nhìn ra xa thì thấy dốc đứng gập ghềnh, chỉ rộng vài thước, mà phía dưới lại là vách núi vừa cao vừa sâu. Một con đường khác là một khe núi sâu thẳm nằm ở phía Tây Nam, mặc dù phía trên phủ một lớp sương mù, nhưng đứng từ đây nhìn ra, có thể thấy đáy cốc khá rộng rãi và bằng phẳng, ngay cả đá vụn cũng rất ít.
“Ông lão, hai con đường này, con đường nào dẫn tới Liêu Dương?” Sử Phi hỏi.
Ông lão liếm đôi môi khô khốc: “Hai con đường này… đều dẫn đến Liêu Dương”
“Cả hai đều đến được?” Sử Kim cao giọng: “Vậy còn lựa chọn làm gì, chúng ta cứ đi từ khe núi này qua đi, nơi này dễ đi hơn con đường núi kia nhiều”
Nói xong, hắn lập tức dắt cương ngựa định đi xuống, nhưng chưa đi được mấy bước, vai phải đã bị Sử Phi đè lại: “Đừng nóng vội, nghe xem ông lão nói thế nào đã”
Ông lão kính nể nhìn Sử Phi một cái: “Quan gia rất thận trọng, liếc mắt một cái đã nhìn ra trong này có điều bất thường. Không dối gạt ngài, tuy khe núi kia dễ đi, nhưng từ trước tới nay, những dân làng phụ cận đều không dám đi qua chỗ này”
“Một con đường dễ đi như vậy, sao lại không dám chứ? Chẳng lẽ bên trong có dã thú mai phục sao?” Sử Kim nghi ngờ hỏi.
“Dã thú thì không có, nhưng tất cả mọi người đều nói, trong khe núi này thường xuyên có âm binh qua đường” Khi ông ta nói những lời này, đột nhiên có một cơn gió từ trong khe núi thổi tới chỗ bọn họ, mang theo cả sương mù đang lay động.
Thấy thế, ông lão lập tức run cầm cập, vội vàng lấy ra ba nén nhang từ trong bọc đồ trên người, đốt lửa rồi cắm xuống chỗ đất trước mặt, sau đó cung kính bái lạy về phía khe núi: “Chúng ta chỉ ngẫu nhiên đi qua nơi này thôi, không dám ở lâu, nếu quấy rầy sự thanh tịnh của các vị thì xin thứ lỗi”