Tân An Quỷ Sự

Chương 386: Vật chứng (kết thúc)

Chương Trước Chương Tiếp

Thi thể của Hà Tư được người của phủ Khai Phong kéo đi, bởi vì liên quan đến cấm quân cung thành nên Lưu Tự Đường cũng đích thân tới. Sau khi nhìn thấy Hà Tư, hắn ta lập tức đỏ mắt. Tưởng Tích Tích ở bên cạnh khuyên một lúc lâu, hắn ta mới thoáng bình tĩnh lại, sau đó rời đi cùng đám nha dịch phủ Khai PhongThấy thi thể bị kéo đi, người xem náo nhiệt cũng dần giải tán, chỉ còn ông chủ nhà trọ và mấy tiểu nhị nhìn căn phòng trống rỗng mà thầm than thở.

Thấy Tưởng Tích Tích đứng trước nhà trọ với vẻ mặt đau buồn, Yến Nương bèn kéo nàng ta quay lại Phong Lạc lầu, đợi tâm trạng của nàng ta bình tĩnh hơn một chút mới hỏi: “Tưởng cô nương nhận ra vị Hà đại nhân đã chết kia à?”

Tưởng Tích Tích luôn kính trọng Yến Nương, hơn nữa nàng ta cũng không nhịn được chuyện trong lòng, vì thế bèn thành thật kể lại chuyện của Hà Tư và Thục Viên. Đương nhiên, nàng ta cũng không quên nói ra chuyện mình tìm Hà Tư đối chất, cuối cùng thở dài thườn thượt: “Yến cô nương, cô nhất định đừng nói những lời này cho đại nhân đấy. Bởi vì ta lén tìm Hà Tư, đại nhân không hề biết, nhưng mà…” Nàng ta lắc đầu: “Ta vẫn luôn thắc mắc trong lòng. Tuy Hà Tư hay nói lời châm chọc với ta và đại nhân, có điều sau khi trải qua vài lần tiếp, ta cảm thấy hắn ta là một người ngay thẳng, không biết nói dối. Lưu đại nhân cũng từng nói với ta, Hà Tư là người cương trực, liêm chính, chính trực. Vậy nên ngày đó ta đi tìm hắn ta, thấy hắn ta phủ nhận tư tình giữa mình và phu nhân, ta lập tức tin mà không có chút nghi ngờ nào. Nhưng bây giờ nghe ý của lão gia và đại nhân, hình như giữa Hà Tư và phu nhân thật sự có chuyện không đàng hoàng, ta cũng không biết nên tin ai nữa”

Nghe Tưởng Tích Tích nói những lời này, Yến Nương cúi đầu không nói gì một lúc lâu. Tưởng Tích Tích vừa định hỏi nàng làm sao, nàng lại đột nhiên ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Vừa rồi, theo ta quan sát, trên người Hà Tư không có nguyên nhân rõ ràng dẫn đến cái chết, ông chủ nhà trọ cũng nói gian phòng kia để trống đã lâu, căn bản không có người ở, chẳng lẽ… chẳng lẽ…”

Nàng chợt đứng lên, bước nhanh ra ngoài cửa. Tưởng Tích Tích đứng dậy gọi nàng, nhưng đến khi đuổi ra cửa thì phát hiện trong dòng người đông đúc trên phố Ngự, Yến Nương đã biến mất từ lâu rồi.

***

Bia mộ Trình phu nhân nằm ngay trước mắt, phía trên khắc mấy chữ lớn “Mộ Đoàn thị thê tử quá cố Trình gia”, bia trắng chữ đen rất chói mắt.

Cỏ dại trước mộ bị Hà Tư nhổ đi đã lại ló đầu lên, mọc ra những cọng nhỏ dài đầy lông tơ màu xanh lá cây, giống như một tấm thảm mềm mại bằng phẳng.

Yến Nương đứng ở trước bia mộ, khom người hành tam lễ rồi nghiêm túc nói: “Trình phu nhân, hôm nay mạo phạm ngươi rồi. Nhưng nếu muốn tra ra hung thủ thật để giải oan khuất ngươi, thì chỉ có biện pháp này thôi”

Dứt lời, nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm bia mộ kia trong chốc lát, sau đó đột nhiên nắm chặt cây trượng thiếc trong tay rồi đập nhẹ xuống mặt đất. Chỉ nghe “rầm” một tiếng, bên cạnh bia mộ lập tức xuất hiện một cái lỗ sâu tối đen như mực, không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể chứa được một người chui vào, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến đất đai và bia đá bên cạnh, giống như mọc ra từ trong lòng đất vậy.

Yến Nương nhảy lên một cái, đầu cúi xuống dưới mà nhẹ nhàng chui vào động, cánh tay giữ chặt vào hai bên xương sườn, thân thể mềm mại, linh hoạt trườn về phía trước. Ánh mắt lóe lên ánh đó, dù dưới đất tối đen, nhưng vẫn có thể thấy rõ tình hình trước mắt.

Cứ như vậy mà chui vào động một lúc, nàng khẽ mấp máy cánh mũi: “Không đúng, tại sao vẫn chưa ngửi thấy mùi kia? Hơn nữa, đã vào động lâu như vậy, vì sao vẫn chưa tìm thấy quan tài của Trình phu nhân?”

Yến Nương xoay người, chui xuống chỗ bùn đất sâu hơn, đập vỡ khối đất và rễ cây sần sùi. Nàng trợn tròn mắt, lật người lại rồi đánh nát những tảng đá cứng đã nằm ở dưới mặt đất mấy ngàn năm.

Thế nhưng, tìm một lúc lâu vẫn không tìm được gì cả.

Không có gì cả.

Dưới bia mộ sừng sững kia là một mảnh đất cứng chắc hoang vắng, không có quan tài, không có hài cốt, thậm chí ngay cả một bộ quần áo mà người chết mặc khi còn sống cũng không có.

Chẳng qua là dựng lên một tấm bia để che giấu tai mắt mọi người mà thôi.

Yến Nương thoát ra khỏi động, trên mặt trên đầu dính đầy bùn đất và cỏ rễ. Nhưng giờ phút này, nàng không còn tâm trạng để phủi chúng từ trên mặt xuống nữa. Theo ánh trăng chiếu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng còn lạnh lẽo hơn cả sương sớm mùa đông.

Sau khi đứng lặng một lát, nàng thoáng thả lỏng vai, nhẹ nhàng gõ cây trượng thiếc trong tay xuống mặt đất, bùn đất rải rác bốn phía lại hợp lại mà lấp đầy lỗ sâu một lần nữa. Ánh mắt nàng sáng ngời, nhìn về phía mấy chữ lớn trên bia rồi lắc đầu cười lạnh lùng: “Mộ Đoàn thị thê tử quá cố Trình gia, đúng là châm chọc. Để che giấu tội ác mà người Trình gia đã tiêu hủy di cốt của ngươi, hơn nữa lại còn muốn viết tên của mình lên bia mộ của ngươi”

Vừa xoay người, cơ thể nàng chợt cứng đờ, năm ngón tay nắm chặt trượng thiếc như muốn bóp nát nó: “Còn một vật chứng nữa, có lẽ bọn họ vẫn chưa kịp tiêu hủy”

Nghĩ tới đây, nàng bước nhanh ra khỏi nghĩa trang, bóng người lướt nhanh như một tia chớp.

Nàng đi dọc theo phố Ngự, chưa tới nửa khắc đã đến trước một tòa phủ uy nghiêm, cửa son tường đỏ, phía trước còn có một đôi sư tử oai vệ khiến cả tòa phủ đệ càng trang nghiêm hơn.

“Phủ Khai Phong”

Nàng đọc ba chữ trên tấm biển, sau đó lặng lẽ đi vòng qua phía sau bức tường cao. Thừa dịp không có người nhìn, bèn nhẹ nhàng nhảy lên một cái, biến mất bên trong bức tường cao.

Hiện giờ là đêm khuya nên trong phủ Khai Phong rất yên tĩnh. Công phu của Yến Nương rất cao, đối với nàng mà nói, ra vào thiên lao cũng chẳng khác gì ra vào cửa nhà cả. Thế nhưng, sau khi tìm khắp ba tầng thiên lao mấy lần, nàng vẫn không tìm thấy Hà Tư. Lông mày nàng càng ngày càng nhíu chặt: “Chưa phá án mà, tại sao thi thể của Hà Tư lại không có ở đây? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ mình lại chậm một bước rồi ư?”

Nghĩ tới đây, nàng thấy vô cùng chán nản, cố gắng lấy lại tinh thần rồi theo đường cũ mà trèo tường ra ngoài. Nàng buồn bực, xao nhãng nên hoàn toàn không phát hiện ra bóng người đang trốn phía sau cây đại thụ. Một cánh tay của người nọ quấn lụa trắng, lẳng lặng đứng dưới bóng râm, nhìn thấy hết hành động ra vào phủ Khai Phong của nàng.

***

Sau khi cử hành xong một loạt các nghi thức tế trời như nghênh đế thần, dâng ngọc và tơ lụa, vào miếu, hiến lễ đầu, hiến lễ cuối, thu lương thực, tiễn đế thần, nhìn lửa đốt, hoàng đế Thái Tông mặc hoàng bào ngẩng đầu ra khỏi điện Đại Khánh rồi đi về phía viện Văn Đức dưới sự vây quanh của các cung phi.

“Hoàng thượng, vị phu nhân ở điện Thúy Vi đã mất tích mấy ngày rồi, người xem có cần phái người tìm kiếm khắp nơi không ạ” Một gã quan nội thị đứng bên cạnh cẩn thận xin chỉ thị.

“Ta đã biết rồi”

“Vậy?” Quan nội thị không hiểu bốn chữ này có ý gì, nhưng cũng không dám nhiều lời, do dự nói ra một chữ “vậy”, cũng không biết nên nói gì, làm gì.

“Để nàng ta đi đi”

Các nương nương liên tiếp đi qua bên cạnh quan nội thị, cuối cùng hắn ta cũng bừng tỉnh, đáp lại một tiếng rồi mỉm cười lui xuống.

Ánh chiều tà chiếu xuống thềm đá được điêu khắc Phi long ở trước điện Đại Khánh, nhưng chỉ dừng lại một lát đã dời ánh sáng đi.

Trời tối rồi.

(Hết quyển 12)

QUYỂN 13

Thi thể của Hà Tư được người của phủ Khai Phong kéo đi, bởi vì liên quan đến cấm quân cung thành nên Lưu Tự Đường cũng đích thân tới. Sau khi nhìn thấy Hà Tư, hắn ta lập tức đỏ mắt. Tưởng Tích Tích ở bên cạnh khuyên một lúc lâu, hắn ta mới thoáng bình tĩnh lại, sau đó rời đi cùng đám nha dịch phủ Khai PhongThấy thi thể bị kéo đi, người xem náo nhiệt cũng dần giải tán, chỉ còn ông chủ nhà trọ và mấy tiểu nhị nhìn căn phòng trống rỗng mà thầm than thở.

Thấy Tưởng Tích Tích đứng trước nhà trọ với vẻ mặt đau buồn, Yến Nương bèn kéo nàng ta quay lại Phong Lạc lầu, đợi tâm trạng của nàng ta bình tĩnh hơn một chút mới hỏi: “Tưởng cô nương nhận ra vị Hà đại nhân đã chết kia à?”

Tưởng Tích Tích luôn kính trọng Yến Nương, hơn nữa nàng ta cũng không nhịn được chuyện trong lòng, vì thế bèn thành thật kể lại chuyện của Hà Tư và Thục Viên. Đương nhiên, nàng ta cũng không quên nói ra chuyện mình tìm Hà Tư đối chất, cuối cùng thở dài thườn thượt: “Yến cô nương, cô nhất định đừng nói những lời này cho đại nhân đấy. Bởi vì ta lén tìm Hà Tư, đại nhân không hề biết, nhưng mà…” Nàng ta lắc đầu: “Ta vẫn luôn thắc mắc trong lòng. Tuy Hà Tư hay nói lời châm chọc với ta và đại nhân, có điều sau khi trải qua vài lần tiếp, ta cảm thấy hắn ta là một người ngay thẳng, không biết nói dối. Lưu đại nhân cũng từng nói với ta, Hà Tư là người cương trực, liêm chính, chính trực. Vậy nên ngày đó ta đi tìm hắn ta, thấy hắn ta phủ nhận tư tình giữa mình và phu nhân, ta lập tức tin mà không có chút nghi ngờ nào. Nhưng bây giờ nghe ý của lão gia và đại nhân, hình như giữa Hà Tư và phu nhân thật sự có chuyện không đàng hoàng, ta cũng không biết nên tin ai nữa”

Nghe Tưởng Tích Tích nói những lời này, Yến Nương cúi đầu không nói gì một lúc lâu. Tưởng Tích Tích vừa định hỏi nàng làm sao, nàng lại đột nhiên ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Vừa rồi, theo ta quan sát, trên người Hà Tư không có nguyên nhân rõ ràng dẫn đến cái chết, ông chủ nhà trọ cũng nói gian phòng kia để trống đã lâu, căn bản không có người ở, chẳng lẽ… chẳng lẽ…”

Nàng chợt đứng lên, bước nhanh ra ngoài cửa. Tưởng Tích Tích đứng dậy gọi nàng, nhưng đến khi đuổi ra cửa thì phát hiện trong dòng người đông đúc trên phố Ngự, Yến Nương đã biến mất từ lâu rồi.

***

Bia mộ Trình phu nhân nằm ngay trước mắt, phía trên khắc mấy chữ lớn “Mộ Đoàn thị thê tử quá cố Trình gia”, bia trắng chữ đen rất chói mắt.

Cỏ dại trước mộ bị Hà Tư nhổ đi đã lại ló đầu lên, mọc ra những cọng nhỏ dài đầy lông tơ màu xanh lá cây, giống như một tấm thảm mềm mại bằng phẳng.

Yến Nương đứng ở trước bia mộ, khom người hành tam lễ rồi nghiêm túc nói: “Trình phu nhân, hôm nay mạo phạm ngươi rồi. Nhưng nếu muốn tra ra hung thủ thật để giải oan khuất ngươi, thì chỉ có biện pháp này thôi”

Dứt lời, nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm bia mộ kia trong chốc lát, sau đó đột nhiên nắm chặt cây trượng thiếc trong tay rồi đập nhẹ xuống mặt đất. Chỉ nghe “rầm” một tiếng, bên cạnh bia mộ lập tức xuất hiện một cái lỗ sâu tối đen như mực, không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể chứa được một người chui vào, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến đất đai và bia đá bên cạnh, giống như mọc ra từ trong lòng đất vậy.

Yến Nương nhảy lên một cái, đầu cúi xuống dưới mà nhẹ nhàng chui vào động, cánh tay giữ chặt vào hai bên xương sườn, thân thể mềm mại, linh hoạt trườn về phía trước. Ánh mắt lóe lên ánh đó, dù dưới đất tối đen, nhưng vẫn có thể thấy rõ tình hình trước mắt.

Cứ như vậy mà chui vào động một lúc, nàng khẽ mấp máy cánh mũi: “Không đúng, tại sao vẫn chưa ngửi thấy mùi kia? Hơn nữa, đã vào động lâu như vậy, vì sao vẫn chưa tìm thấy quan tài của Trình phu nhân?”

Yến Nương xoay người, chui xuống chỗ bùn đất sâu hơn, đập vỡ khối đất và rễ cây sần sùi. Nàng trợn tròn mắt, lật người lại rồi đánh nát những tảng đá cứng đã nằm ở dưới mặt đất mấy ngàn năm.

Thế nhưng, tìm một lúc lâu vẫn không tìm được gì cả.

Không có gì cả.

Dưới bia mộ sừng sững kia là một mảnh đất cứng chắc hoang vắng, không có quan tài, không có hài cốt, thậm chí ngay cả một bộ quần áo mà người chết mặc khi còn sống cũng không có.

Chẳng qua là dựng lên một tấm bia để che giấu tai mắt mọi người mà thôi.

Yến Nương thoát ra khỏi động, trên mặt trên đầu dính đầy bùn đất và cỏ rễ. Nhưng giờ phút này, nàng không còn tâm trạng để phủi chúng từ trên mặt xuống nữa. Theo ánh trăng chiếu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng còn lạnh lẽo hơn cả sương sớm mùa đông.

Sau khi đứng lặng một lát, nàng thoáng thả lỏng vai, nhẹ nhàng gõ cây trượng thiếc trong tay xuống mặt đất, bùn đất rải rác bốn phía lại hợp lại mà lấp đầy lỗ sâu một lần nữa. Ánh mắt nàng sáng ngời, nhìn về phía mấy chữ lớn trên bia rồi lắc đầu cười lạnh lùng: “Mộ Đoàn thị thê tử quá cố Trình gia, đúng là châm chọc. Để che giấu tội ác mà người Trình gia đã tiêu hủy di cốt của ngươi, hơn nữa lại còn muốn viết tên của mình lên bia mộ của ngươi”

Vừa xoay người, cơ thể nàng chợt cứng đờ, năm ngón tay nắm chặt trượng thiếc như muốn bóp nát nó: “Còn một vật chứng nữa, có lẽ bọn họ vẫn chưa kịp tiêu hủy”

Nghĩ tới đây, nàng bước nhanh ra khỏi nghĩa trang, bóng người lướt nhanh như một tia chớp.

Nàng đi dọc theo phố Ngự, chưa tới nửa khắc đã đến trước một tòa phủ uy nghiêm, cửa son tường đỏ, phía trước còn có một đôi sư tử oai vệ khiến cả tòa phủ đệ càng trang nghiêm hơn.

“Phủ Khai Phong”

Nàng đọc ba chữ trên tấm biển, sau đó lặng lẽ đi vòng qua phía sau bức tường cao. Thừa dịp không có người nhìn, bèn nhẹ nhàng nhảy lên một cái, biến mất bên trong bức tường cao.

Hiện giờ là đêm khuya nên trong phủ Khai Phong rất yên tĩnh. Công phu của Yến Nương rất cao, đối với nàng mà nói, ra vào thiên lao cũng chẳng khác gì ra vào cửa nhà cả. Thế nhưng, sau khi tìm khắp ba tầng thiên lao mấy lần, nàng vẫn không tìm thấy Hà Tư. Lông mày nàng càng ngày càng nhíu chặt: “Chưa phá án mà, tại sao thi thể của Hà Tư lại không có ở đây? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ mình lại chậm một bước rồi ư?”

Nghĩ tới đây, nàng thấy vô cùng chán nản, cố gắng lấy lại tinh thần rồi theo đường cũ mà trèo tường ra ngoài. Nàng buồn bực, xao nhãng nên hoàn toàn không phát hiện ra bóng người đang trốn phía sau cây đại thụ. Một cánh tay của người nọ quấn lụa trắng, lẳng lặng đứng dưới bóng râm, nhìn thấy hết hành động ra vào phủ Khai Phong của nàng.

***

Sau khi cử hành xong một loạt các nghi thức tế trời như nghênh đế thần, dâng ngọc và tơ lụa, vào miếu, hiến lễ đầu, hiến lễ cuối, thu lương thực, tiễn đế thần, nhìn lửa đốt, hoàng đế Thái Tông mặc hoàng bào ngẩng đầu ra khỏi điện Đại Khánh rồi đi về phía viện Văn Đức dưới sự vây quanh của các cung phi.

“Hoàng thượng, vị phu nhân ở điện Thúy Vi đã mất tích mấy ngày rồi, người xem có cần phái người tìm kiếm khắp nơi không ạ” Một gã quan nội thị đứng bên cạnh cẩn thận xin chỉ thị.

“Ta đã biết rồi”

“Vậy?” Quan nội thị không hiểu bốn chữ này có ý gì, nhưng cũng không dám nhiều lời, do dự nói ra một chữ “vậy”, cũng không biết nên nói gì, làm gì.

“Để nàng ta đi đi”

Các nương nương liên tiếp đi qua bên cạnh quan nội thị, cuối cùng hắn ta cũng bừng tỉnh, đáp lại một tiếng rồi mỉm cười lui xuống.

Ánh chiều tà chiếu xuống thềm đá được điêu khắc Phi long ở trước điện Đại Khánh, nhưng chỉ dừng lại một lát đã dời ánh sáng đi.

Trời tối rồi.

(Hết quyển 12)

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)