Tân An Quỷ Sự

Chương 385: Giết người

Chương Trước Chương Tiếp

Tưởng Tích Tích bưng một chén thuốc vừa nấu xong tới trước phòng Trình Mục Du, vừa định đẩy cửa vào thì chợt nghe thấy giọng nói của Trình Đức Hiên truyền ra từ bên trong. Dù âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai Tưởng Tích Tích không sót một chữ nào“Mục Du, không phải cha cố ý gạt con, mà là lúc con trở về thì Thục Viên đã mất rồi. Nếu nói chuyện này ra nữa, ngoại trừ khiến con càng khó chịu hơn thì chẳng còn ý nghĩa gì hết. Vậy nên ta và Thu Trì bàn bạc, quyết định không nói cho con biết chuyện của hai người họ. Thật ra sau khi Tấn Nhi được sinh ra, Hà Tư và Thục Viên từng lén gặp nhau vài lần. Hơn nữa sau khi Thục Viên chết, hắn ta còn đến Trình phủ ta làm loạn, nói là chắc chắn chúng ta đối xử với nàng ta không tốt nên mới khiến nàng ta buồn bực mà chết. Người này, hầy, không đề cập tới cũng được” Trình Đức Hiên nặng nề thở dài: “Mục Du, nếu con đã biết chuyện này, vậy sau này đừng qua lại với Đoàn gia nữa. Dù sao cũng là Thục Viên có lỗi với con, Đoàn Tri Hành kia còn giúp con gái mình lừa gạt con. Đừng nói là con, ngay cả ta cũng bực tức khó chịu, khó có thể bỏ qua được”

Nghe thấy những lời này, trong lòng Tưởng Tích Tích trở nên lạnh lẽo, nàng ta cắn chặt răng để ép mình không phát ra âm thanh, chăm chú nghe Trình Mục Du đáp lại thế nào.

“Cha lo lắng nhiều rồi, hiện giờ con đã suy nghĩ rất rõ ràng. Giữa con và Thục Viên, ngược lại là con nợ nàng nhiều hơn một chút. Từ khi gả cho con, nàng cũng chỉ sống chung với con hai ngày. Đối với nàng, có thể nói con chưa hề làm tròn trách nhiệm của một người trượng phu. Hơn nữa nàng còn vì Trình gia mà sinh hạ Tấn nhi, nối tiếp huyết mạch duy nhất của Trình gia. Chỉ riêng chuyện này thôi đã khiến con không thể oán trách nàng được rồi. Kiếp này là con nợ Thục Viên”

Tuy âm thanh của hắn rất suy yếu, nhưng lại bình tĩnh lạ thường, bên trong không có oán hận, chỉ có một chút hối hận nhàn nhạt.

Tưởng Tích Tích thoáng thả lỏng. Cũng may Trình Mục Du không bị đả kích vì lời nói của lão gia. Nhưng nghĩ lại, hắn biết chuyện của phu nhân và Hà Tư từ khi nào, hơn nữa dường như hai người họ đã nhận định giữa phu nhân và Hà Tư kia có tư tình, điều này hoàn toàn khác với những gì Hà Tư nói với nàng ta.

Trong lúc đang đăm chiêu ngờ vực, Tưởng Tích Tích chợt nghe thấy động tĩnh trong phòng. Trình Đức Hiên dặn dò Trình Mục Du nghỉ ngơi thật tốt, sau đó bèn đẩy cửa ra. Tưởng Tích Tích giật mình, sợ ông ta phát hiện mình đang nghe lén nên vội ra khỏi viện, đi thẳng tới sảnh trước mới dừng bước, trong đầu vẫn đang nhớ lại những lời nghe được khi nãy.

Đang đứng ngẩn người, đột nhiên có một gã sai vặt đi tới sảnh trước, nhìn thấy nàng ta thì vội vàng tiến lên: “Hóa ra cô nương ở chỗ này, trước cửa viện có người bảo ta giao tờ giấy này cho cô nương. Cô nương mau xem đi, đừng làm lỡ chuyện gấp gì”

Tưởng Tích Tích sửng sốt, đưa chén thuốc trong tay cho gã sai vặt kia rồi nhận lấy tờ giấy trong tay hắn ta. Sau khi mở ra xem, nàng ta phát hiện phía trên hoàn toàn không có chữ, mà chỉ vẽ một tòa nhà. Tuy chỉ có vài nét bút, nhưng lại rất sinh động rõ nét, khiến nàng ta liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Phong Lạc lầu ở phố Ngự.

Tưởng Tích Tích mỉm cười: “Biết ta không biết chữ nên vẽ một quán rượu để dẫn ta qua, có thể làm ra loại chuyện này, e là chỉ có một người”

Nàng ta phân phó gã sai vặt kia bưng thuốc tới cho Trình Mục Du, sau đó vội vàng ra cửa, đi về phía phố Ngự.

Vừa tới Phong Lạc lầu, lập tức có một tiểu nhị đến cửa nghênh đón rồi đưa nàng ta đến một gian phòng nằm ở tận trong cùng. Sau khi cung kính mở cửa, tiểu nhị lập tức lui ra. Tưởng Tích Tích vén rèm cửa đi vào, thấy Yến Nương đang ngồi ở cạnh bàn. Thấy nàng ta đến, Yến Nương mỉm cười, vẫy tay bảo nàng ta đi tới.

Tưởng Tích Tích bèn ngồi xuống cạnh nàng, thân thiết kéo tay Yến Nương: “Ta biết là cô nương tìm ta mà. Nhưng cô tới Biện Lương khi nào thế? Sao không nói với ta một tiếng?”

“Ta tới từ mấy ngày trước rồi, ta còn biết đại nhân nhà cô bị thương nên có cầm một ít thuốc tới, định nhờ cô đưa cho ngài ấy giúp ta” Nói xong, Yến Nương lập tức lấy ra một túi giấy nhỏ xinh rồi đặt vào trong tay Tưởng Tích Tích: “Trình đại nhân nhìn thấy thì sẽ tự biết dùng thứ này như thế nào, cô cứ đưa cho ngài ấy là được”

Tưởng Tích Tích cất cẩn thận túi giấy, sau đó sáp đến cười đùa: “Cô nương quan tâm đại nhân nhà ta như vậy, mà đại nhân cũng thường xuyên nhắc tới cô nương, ta thấy hai người thật sự là…”

“Ta nghe nói trước kia phụ thân của Trình đại nhân là viện phán ở ngự y viện. Có phải y thuật của Trình đại nhân là học từ phụ thân của ngài ấy không?” Yến Nương chặn lại những lời Tưởng Tích Tích sắp nói ra.

“Đương nhiên y thuật của lão gia nhà ta rất lợi hại, nhưng đại nhân là trò giỏi hơn thầy. Trước kia, mỗi lần gặp phải chứng bệnh khó trị, lão gia sẽ thường thảo luận với đại nhân. Đại nhân luôn có thể rút tơ bóc kén mà tìm ra được điểm mấu chốt, từ đó hốt thuốc đúng bệnh” Nói tới đây, trên mặt Tưởng Tích Tích đã đầy vẻ kính nể.

“Đường đường là viện phán đại nhân, vậy mà lại nghe theo con mình” Yến Nương vừa thong thả nói, vừa nhìn về phía Tưởng Tích Tích: “Vậy quan hệ cha con của bọn họ thế nào?”

Tưởng Tích Tích gãi đầu: “Đại nhân thông minh từ nhỏ nên lão gia đặt kỳ vọng rất lớn vào ngài ấy, hy vọng tương lai ngài ấy có thể tiến thêm một bước trên con đường làm quan để làm rạng rỡ tổ tông” Nàng ta chớp mắt một cái: “Yến cô nương, sao đột nhiên cô lại hỏi về chuyện của Trình gia vậy?”

Sắc mặt Yến Nương hơi cứng lại, sau đó lập tức nhếch môi cười: “Không có gì, nghĩ tới nên thuận miệng hỏi một chút thôi”

Nói xong, nàng cầm lấy ly trà trước mặt rồi cùng uống với Tưởng Tích Tích một ly. Còn chưa kịp đặt ly xuống đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới, âm thanh đến từ nhà trọ đối diện Phong Lạc lầu, hoảng hốt xen lẫn sợ hãi, dường như có người đang rất hoảng sợ.

Tưởng Tích Tích vội đi tới cạnh cửa sổ rồi vén rèm trúc lên, nàng ta nhìn thấy người trong nhà trọ đang chen nhau chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu lên: “Người chết, bên trong có người chết”

Thói quen nghề nghiệp khiến Tưởng Tích Tích không thèm nghĩ ngợi đã lập tức chạy xuống dưới Phong Lạc lầu. Yến Nương cũng đi theo sau nàng ta, hai người đi ngược lại với đám đông nên chen một lúc lâu mới tới nhà trọ.

Chưởng quầy nhà trọ đang xoa tay đứng trong quầy, hốt hoảng nhìn lên phía trên. Thấy thế, Tưởng Tích Tích bèn đi tới chỗ ông ta: “Ta là người của quan phủ, trên lầu hai xảy ra chuyện gì?”

“Quan gia, ngài tới rất đúng lúc. Vừa nãy, một tiểu nhị lên lầu để quét dọn một gian phòng rất lâu không có người ở, nhưng không ngờ vừa đẩy cửa vào đã thấy… thấy một thi thể. Sao có thể có chuyện này được chứ”

Nghe vậy, Tưởng Tích Tích và Yến Nương liếc nhau một cái rồi cùng nhau chạy lên lầu. Hai người đi tới cạnh một gian phòng mở rộng cửa, thả chậm bước chân, lần lượt bước qua bậc cửa.

Có một người nằm sấp trên chiếc bàn đối diện cửa, người nọ mặc quân trang, hiển nhiên là người trong quân đội. Hắn ta kê đầu lên mặt bàn khiến người ta không nhìn rõ diện mạo, hai cánh tay nặng nề rũ xuống không nhúc nhích.

Tưởng Tích Tích đi tới, đặt ngón tay lên chóp mũi người nọ, nhưng giống như bị phỏng mà rụt lại rất nhanh.

“Sao thế?” Yến Nương theo sau hỏi.

“Ta nhận ra người này, hắn ta… là thống lĩnh cấm vệ quân… Hà Tư”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)