Hoa Nhụy phu nhân nở nụ cười buồn bã phía sau lưng nàng: “Những ngày trước khi Tiên Đế băng hà, Trình Đức Hiên đã nhiều lần ra vào phủ Tấn Vương, mọi người biết là Tấn Vương Phi không được khỏe nên mới thỉnh thoảng mời thái y vào phủ khám và chữa bệnh, không ai nghĩ gì nhiều. Thế nhưng, vào cái đêm Tiên Đế tạ thế, ta lại gặp Trình Đức Hiên ở trong hoàng cung. Lúc đó ta và Tấn Vương vẫn qua lại thân thiết, biết được ngày hôm đó ông ấy vào cung bèn đứng đợi ông ấy ở Dao Bích Các nơi bọn ta thường hẹn gặp, thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy ông ấy xuất hiện, trong lòng ta rối bời bèn khoác áo ra sân viện, nhìn con đường lát đá bên ngoài qua khe cửa, vẻ đẹp yên tĩnh và sâu lắng. Thế nhưng, trong cảnh tuyết một màu này, ta lại nhìn thấy Trình Đức Hiên, trên người ông ta không mang quần áo giày dép che tuyết gì cả, chỉ thân đơn bóng chiếc như vậy đi trong vùng tuyết mênh mông, vẻ mặt rất nghiêm túc. Ta cảm thấy rất kỳ lạ, lúc đó trong hậu cung không có phi tần nào bị bệnh, ông ta đường đường là viện phán của ngự y viện, tại sao lại xuất hiện ở trong cung vào lúc này, hơn nữa bên người còn không có nội thị đi theo. Có điều lúc đó, trái tim ta đều đang đặt trên người Tấn Vương, không nghĩ quá sâu về vấn đề này, cho đến khi truyền đến tin tức Tiên Đế băng hà vào ngày hôm sau, trong lòng ta mới nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ hôm đó Trình Đức Hiên đã hẹn sẵn với người nào đó cùng nhau vào cung, để thực hiện âm mưu mà bọn họ lên kế hoạch từ lâu?”“Trên cơ thể của Tiên Đế không có bất kỳ vết thương nào, nội cung chỉ truyền ra rằng ông ta đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo mà chết, hiện tại xem ra nhất định là tên Trình Đức Hiên đó đã dùng một loại độc dược kỳ lạ nào đó trên người ông ta, khiến ông ta chết bị độc phát tác, hơn nữa từ bên ngoài còn không nhìn ra bất cứ manh mối nào” Lúc nói ra những câu này, Yến Nương đã đau đớn tận cùng, sắp đứng không vững, chân nàng lắc lư mấy cái, tay buông thõng, đánh rơi Hoa Nhụy phu nhân, một mình đi về phía dãy núi phía xa. Bóng hình nàng rất trầm mặc, cô độc hơn cả vầng trăng vàng treo trên đỉnh núi.
Nhìn thấy Yến Nương dần dần biến mất, Hoa Nhụy phu nhân chậm rãi đỡ lấy mặt đất đứng dậy, nàng ta nhìn xung quanh, trước mắt đều là đá núi hoang vu, ngoài ra không có gì khác.
Nàng ta cười nhạt, cười mà nước mắt đầy mặt: “Thật thú vị, ta khốn khổ trong núi Thạch kia nhiều năm, hiện tại mặc dù đã ra khỏi cung nhưng lại bị giam giữ trong núi đá này, thì ra từ đầu đến cuối, tất cả đều không thay đổi, mọi thứ đều vẫn vậy…”
Nàng ta cúi người tháo đôi giày, chân trần đi trên những hòn đá hoang vắng, đầu đá sắc nhọn đâm vào lòng bàn chân nàng ta nhưng nàng ta lại không cảm thấy gì, tiếp tục đi dạo giống như đang giải sầu.
Nhớ tới tháng ba năm đó, cẩm thành phồn hoa, cảnh xa vạn dặm, Mạnh Sưởng đã cùng nàng ta du ngoạn sông Cán Hoa, ngồi thuyền ngự long ngắm cảnh. Bấy giờ bách tính giàu có, giáp sông xây dựng đầy đình các, danh sĩ mỹ nhân du ngoạn vui chơi khắp thành, trang sức áo the, hoa cỏ kỳ lạ thơm ngát trăm dặm. Mạnh Sưởng ôm Hoa Nhụy vào lòng, chỉ về phí nước sông cuồn cuộn, nói: “Điện Khúc Giang Kim khóa chặt cửa, có lẽ không chỉ như vậy”
Chỉ là, sông núi phồn hoa, cảnh sắc tươi đẹp, cực thịnh ắt suy, xưa nay đều vậy. Chẳng bao lâu, quân Tống xuất binh đến vùng đất của nước Thục, kể từ khi phát binh đến khi Thục hoàng đế Mạnh Sưởng quy phục, chỉ vỏn vẹn sáu ngày, từ đó, sông núi đổi màu, bốn mươi sáu bang của nước Thục thay đổi quân vương mới.
Hoa Nhụy phu nhân thở dài, thôi thì kết thúc ở đây vậy, hồi ức của nàng ta đến đây là được rồi, chuyện sau này cứ coi như là một cơn ác mộng.
Nàng ta bước đi chậm rãi, để lại vài vệt máu còn vương trên mảnh đá sắc ngọn, váy lụa vờn theo gió sau lưng, cuốn đi những chuyện xưa cũ.
Núi đá hiểm trở không có đường tiến, khóe miệng nàng ta cong lên một nụ cười động lòng người, hệt như dáng vẻ vừa mới tiến cung năm đó, bỗng nhiên, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ, nàng ta nhắm chuẩn một góc đá nhọn và nhô cao rồi lao đến đó.
Ánh sáng của trăng sao chiếu lên người Hoa Nhụy phu nhân, tạo nên một lớp hào quang mờ ảo trên người nàng ta, nàng ta ngửa mặt lên trời đầy sao và mỉm cười.
“Cảm ơn cô đã để ta chết ở nơi này, chí ít, không ai trên thế gian có thể nhìn thấy bộ dạng xấu xí và già nua của Hoa Nhụy phu nhân trước khi chết…”
Trăng mờ đi, sao thưa thớt dần, một trận gió cuốn qua, mang đi hết bụi trần của thế gian, tất cả mọi thứ cuối cùng đều trở về hư không.
***
Thẩm Thanh nhìn đài quan sát cao hơn một trượng trước mặt, trong lòng nhất thời dâng trào, không thèm quan tâm đến Triệu Trạch Bình phía sau, lao nhanh lên đỉnh đài, đến phía trên, đập vào mắt hắn là một chiếc hỗn thiên nghi, nó được đúc bằng đồng thau, đường kính khoảng năm thước, trên quả cầu có khắc hai mươi tám chòm sao, trong ngoài là tinh quan cùng với đường xích đạo màu vàng, hai mươi tư tiết khí, vòng hằng hiển, vòng hằng ẩn,… công thêm một bộ động cơ chuyển động kết hợp máy trắc lượng thiên thể và đồng hồ nước lại với nhau, dùng dòng chảy của đồng hồ nước để khống chế máy trắc lượng thiên thể, khiến nó và thiên cầu chuyển động đồng bộ. Ngoài ra, nó còn có Thụy Luân Minh Thái, bắt đầu từ mùng một mỗi tháng, mỗi ngày đều sinh ra một chiếc lá, nửa tháng sau, mỗi ngày rụng một chiếc lá, chế tác vô cùng tinh xảo và phức tạp.
Thẩm Thanh nhìn chằm chằm vào thiết bị máy móc khổng lồ trước mắt, đưa tay về phía trước vài lần, cuối cùng vẫn đầy kính sợ mà hạ tay xuống: “Thì ra, thì ra Đại Tống ta sớm đã chế tạo ra hỗn thiên nghi, hơn nữa còn tinh xảo hơn nhiều so với hỗn thiên nghi của người trước…”
Phía sau truyền đến tiếng thở hổn hển, Triệu Trạch Bình đỡ lấy lan can nhọc nhằn leo lên: “Thẩm Thanh, ngươi không thèm để tâm đến xương cốt già yếu này của ta, một mình chạy… chạy còn nhanh hơn khỉ”
Lúc này, Thẩm Thanh mới nhớ tới Triệu Trạch Bình đang ở phía sau, liền vội vàng chạy tới đỡ lấy ông ta: “Học trò kích động quá nên quên mất ngài, thật sự xin lỗi đại nhân” Hai người cùng đến đứng trước hỗn thiên nghi, Thẩm Thanh nhìn thiết bị phủ đầy bụi kia với vẻ đầy tôn kính: “Triệu đại nhân, từ trước đến nay ta luôn nghĩ rằng Đại Tống ta không có hỗn thiên nghi, không ngờ rằng, nó đã sớm được chết tạo ra rồi, hơn nữa lại vô cùng tinh xảo đến vậy”
Triệu Trạch Bình cũng nhìn nó, nhưng đáy mắt lại phủ một lớp thê lương: “Nó được đúc vào thời Khai Bảo năm thứ tám, nhưng năm đó lại là thời buổi loạn lạc, hỗn thiên nghi vừa mới đúc xong, Tiên Đế đã băng hà rồi, sau khi ngài ấy đi không lâu, khâm thiên giám cũng mất tích, mọi người đều nghĩ rằng ông ta đã chết rồi. Thiết bị máy móc này là do ông ta tạo ra, cũng chỉ có ông ta mới có thể điều khiển nó, vì vậy ông ta không còn nữa, đồ vậy này cũng bị bỏ hoang ở đây, mười mấy năm không ai động vào rồi”
Thẩm Thanh hoảng sợ: “Đại nhân dẫn ta đến đây, chẳng lẽ… chẳng lẽ là…”
Triệu Trạch Bình khẽ cười với hắn: “Khâm thiên giám phụ trách những việc như tra thiên văn, định lịch, tính ra lịch thiên tượng… Phàm là những hiện tượng liên quan đến trời trăng, chòm sao, gió mây đều phải tiến hành quan trắc, nếu có gì lạ thường thì coi như là ông trời đang cảnh báo, phải dâng tấu mật báo lên hoàng thượng, tính chuyên nghiệp của chức quan này rất cao, người thường khó có thể làm được, vì vậy, đài thiên tượng này mới bỏ hoang mười năm trời” Ông ta vuốt râu màu hoa râm, giọng nói trầm mạnh hơn nhiều: “Thẩm Thanh, nhiệm vụ của ta chính là tìm người tài trong thiên hạ cho triều đình, chức khâm thiên giám này, ngươi có thể nhận không?”