Tiến Đế? Tại sao lại đột nhiên kéo Tiên Đế vào đây? Hơn nữa hai người phụ nữ này dường như đã quen biết nhau từ rất lâu trước đó rồi? Nhưng tuổi tác của bọn họ chênh lệch nhau nhiều như vậy, lại một người ở trong cung một người ở ngoài cungTuy nhiên, không để cho hắn ta nghĩ thông suốt những điểm hoài nghi này, sau lưng đột nhiên quét qua một luồng gió mạnh, sau đó, Hoa Nhụy phu nhân vốn còn nằm liệt trên mặt đất đã biến mất, hắn ta quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ trẻ kia cũng không thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy một bóng trắng lướt qua ngoài tường viện.
Hà Tư đuổi ra ngoài, trên núi Thạch không có người, chạy xuống phía dưới, trước sau ngự đạo đều không có ai, thế là hắn ta lảo đảo chạy về phía ngoài cửa cung, chất độc trong mùi hương gây mê vẫn chưa được giải trừ, một con đường nhỏ không dài mà hắn ta phải chạy mất một thời gian rất lâu, cho đến khi nhìn thấy Lưu Tự Đường dẫn theo một đội cấm quân đi tới, hắn ta mới lao đến, thở hổn hển: “Nhanh, Hoa Nhụy phu nhân xuất cung rồi… bị người bắt cóc rồi”
***
Phía Tây núi Vạn Thọ có một khe núi, ở đây bốn phía đều là núi cao, xung quanh đều là vách núi dựng đứng, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy núi non trùng điệp, không có đường nào để leo lên. Thỉnh thoảng có những chú chim bay ngang qua nhưng cũng không dừng lại lấy một chút, sợ rằng sẽ bị sự hoang vu phía dưới nhuộm ướt đi đôi cánh, ngăn cản tiền đồ gấm vóc của mình.
Hoa Nhụy phu nhân đứng ở một nơi mà người thường căn bản không thể đến được, nhìn quanh bốn phía.
Ở đây không có lấy một ngọn cỏ, khắp nơi đều là sỏi đá lăn từ trên vách núi xuống, không có chút dấu vết của sự sống nào. Tiếng gió gào ngắt quãng, vang vọng từng đợt trong núi rừng giống như tiếng gọi người.
Người phụ nữ cõng nàng ta đến đây kia đứng trên bãi đất trống có ánh trăng chiếu xuống sáng nhất, hai tay cầm gậy tích trượng, nhìn về phía bóng tối bên dưới vách núi với vẻ thành kính.
Hoa Nhụy phu nhân nhìn theo ánh mắt của người phụ nữ trẻ, nàng ta biết rằng người phụ nữ đó đang đợi một người, mà người này cũng trùng hợp là người mà nàng ta muốn đợi.
Quả nhiên, không lâu sau, trong bóng tối từ từ xuất hiện ra một bóng người, Yến Nương mặc một chiếc váy dài màu đỏ nhạt, đầu búi tóc, chậm rãi đi về phía trước. Váy của nàng bị gió đêm thổi vang lên tiếng xào xạc, trong dáng người nhỏ nhắn mang theo chút khôi ngô.
Nàng đi thẳng đến phía trước người phụ nữ kia, nắm lấy gậy tích trượng trong tay ước lượng mấy lần: “Quả nhiên là đồ vật tốt, một trượng đánh ra, khiến cho con yêu phụ kia tan xương nát thịt, phải biết rằng, dù sao bà ta cũng có mấy trăm năm tu hành, không dễ dàng đối phó như vậy”
Nói xong, nàng nắm lấy tay người phụ nữ và kéo nhẹ, dường như không sử dụng quá nhiều sức, thế nhưng người phụ nữ kia lại bị nàng kéo lấy một cách nhẹ như một cơn gió, lập tức bay lên cao, thân thể giống như tờ giấy bay lượn mấy vòng trong không trung, hóa thành một chiếc khăn tay vuông vức, bị nàng thu vào ống tay áo.
Sau khi mọi chuyện được xử lý ổn thỏa, nàng mới xoay mặt nhìn về phía Hoa Nhụy phu nhân, giọng nói trong vắt như nước khe đá: “Nếu ta đoán không nhầm, bà cố ý nói ra lời nói đó, mục đích chính là để dụ ta ra”
Hoa Nhụy phu nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng: “Thế nhưng cô cam tâm tình nguyện mắc lừa, không phải sao? Khi cô nghe thấy nguyên nhân cái chết của Tiên Đế bèn loạn thần trí, không quan tâm đến cái gì nữa, ngoại trừ đến gặp ta, không còn sự lựa chọn thứ hai”
Yến Nương liếc nhìn nàng ta một cái, đột nhiên nàng giơ một tay ra, kẹp lên cổ nàng ta: “Sao bà lại nhận ra ta vậy? Chỉ dựa vào một hình nộm mà ta điều khiển, bà liền có thể đoán được là ta, rốt cuộc sao bà lại làm được vậy?”
Hoa Nhụy phu nhân bị nàng bóp chặt đến không thở nổi, nước mắt chảy ra, khuôn mặt nhỏ ngột ngạt đến đỏ bừng. Nhìn thấy vậy, Yến Nương thả lỏng ra một chút, nhưng tay vẫn vòng trên cổ nàng ta: “Nói nhanh, nếu không, ta sẽ hủy hoại dung nhan của bà, sau đó ném bà đến điện Đại Khánh để vị hoàng đế kia xem kỹ bộ dạng của bà”
Hoa Nhụy phu nhân bật cười thành tiếng: “Cô hỏi ta tại sao lại nhận ra cô? Năm đó ở trong cung, ông ta thà đến đài thiên văn thảo luận thiên văn lịch pháp với cô chứ không thèm đến cung của ta, lúc đầu ta còn nghi ngờ đến xem, nghĩ rằng ông ta có niềm đam mê gì đó không thể phô ra được, sau này ta mới phát hiện, thì ra cô là một cô gái. Kể từ lúc đó, ta bèn thường xuyên đến chỗ cô, quan sát tỷ mỉ từng lời nói từng hành động của cô, muốn hiểu rõ tại sao ông ta lại thà cần cô chứ không cần ta, vì vậy, mỗi một động tác nhỏ của cô, mỗi một kiểu giọng nói của cô, ta đều nắm rõ trong lòng. Ta hiểu cô hơn bất cứ ai khác trên thế gian, vì vậy cô nói xem tại sao ta lại không nhận ra cô được chứ. Cho dù cô có thay đổi ngoại hình, hoàn toàn trở thành một người khác, ta cũng có thể nhận ra cô trong nháy mắt”
Yến Nương liếc nhìn nàng ta một cái, đột nhiên thả tay ra, hung hăng tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia một cái. Cái tàn này giòn tan, trên khuôn mặt của Hoa Nhụy phu nhân lập tức hiện lên dấu năm ngón tay đỏ ửng.
“Cái tát này thưởng cho bà bởi vì bà đã vấy bẩn danh tiết của Tiên Đế. Đối với ta, Tiên Đế vừa là huynh trưởng vừa là bằng hữu, giữa hai người bọn ta chưa bao giờ có chút tình cảm cá nhân nào, ngược lại, bà chỉ vì không thu hút được Tiên Đế mà phản bội ngài ấy, nằm trong vòng tay của người khác. Mặc dù ngài ấy không quan tâm, thậm chí mắt nhắm mắt mở với chuyện của hai người các người, nhưng ta lại không thể mặc kệ, bởi vì đối với ta, ngài ấy có ân nghĩa nặng hơn núi Thái Sơn, ta nhất quyết không cho phép người khác làm điều gì làm nhục ngài ấy. Ta thấy bà đáng thương, hôm nay vốn muốn tha cho bà nhưng bà lại chết không hối cải, đem hết những việc mà mình đã phạm sai lầm đổ lên đầu người khác” Giọng nói của nàng càng lúc càng trầm thấp, càng lúc càng lạnh lùng, càng lúc càng khiến người ta sợ hãi: “Hoa Nhụy phu nhân, thế gian này có hàng ngàn hàng vạn cách chết, đối với bà, cách nào mới là cách tàn nhẫn nhất?”
Sắc mặt Hoa Nhụy phu nhân trắng như tờ giấy: “Cô muốn làm gì? Cô muối làm gì ta?”
Yến Nương lạnh lùng nhìn nàng ta, đột nhiên nở nụ cười rất xinh đẹp nhưng lời nói ra lại khiến người ta run rẩy: “Phu nhân đến từ nước Thục, theo ta được biết, dân chúng bá tánh ở đó coi phu nhân như thần linh, cảm thấy phu nhân là tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp vô song. Bà nói xem nếu ta dẫn bà trở về nước Thục, dạo mấy vòng quanh ngự đạo phồn hoa nhất ở đó, nói với mọi người rằng người phụ nữ có vẻ ngoài sa sút này chính là Hoa Nhụy phu nhân, bọn họ sẽ cảm thấy thế nào?”
Hoa Nhụy phu nhân sững sờ, một lúc sau lại bật khóc: “Cô… cô thật độc ác…”
Ý cười của Yến Nương càng đậm, nàng vỗ tay một cái: “Quyết định như vậy đi, chúng ta sẽ thần tốc trở về nước Thục trong một ngày một đêm, phu nhân nên vui mừng, vinh quy về cố hương vốn là chuyện vui”
Đang nói, nàng bèn nắm lấy cổ áo của Hoa Nhụy phu nhân, dưới chân hơi dùng lực, đi về phía vách núi.
“Là Trình Đức Hiên”
Hoa Nhụy phu nhân ở phía sau khàn giọng, nói ra mấy chữ này.
Thân thể Yến Nương đông cứng lại, một tầng sương dày bao phủ mặt mày, nàng nghiến chặt răng bạc, giọng nói giống như đang lơ lửng trong lớp mây mù: “Ta đã sớm biết lão già đó không thoát khỏi liên can, chỉ là khổ nỗi chưa có chứng cứ, ông ta giỏi về dùng độc nhất, lại ở bên cạnh Tiên Đế nhiều năm, chiếm được lòng tin của Tiên Đế” Nàng nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Tiên Đế vẫn luôn khỏe mạnh, nhưng chỉ trong mấy ngày ta rời khỏi Biện Lương, ngài ấy lại chết vì bạo bệnh, ngoại trừ bị hạ độc chết, còn có thể vì nguyên nhân gì chứ?”