Tân An Quỷ Sự

Chương 382: Nguyên nhân cái chết

Chương Trước Chương Tiếp

Vừa dứt lời, Thủy Phấn Bà đã giẫm chân đứng lên, hai ta xòe ra giống như móng vuốt chim ưng, lao về phía người phụ nữ kia, áo choàng trắng rộng kêu ‘soạt soạt soạt’ phía sau người như ngọn cờ đứng trước gióNhưng còn chưa tiếp cận đến bên người của người phụ nữ kia, bà ta đột nhiên rơi mạnh từ trên không xuống đất, ‘thịch thịch’ một tiếng, ngã nhào trên mặt đất. Cơ thể run lên mấy hồi, gắng sức nhấc mình lên nhưng vẫn không thể bò dậy nổi.

Trong điện truyền đến âm thanh ‘thùng thùng’ giống như tiếng chuông Phật vang dội chấn động tám hướng, cả cung điện dường như đều rung lắc nhẹ.

Thì ra là người phụ nữ kia đang nắm chặt cây gậy tích trượng, nện xuống sàn từng cái từng cái, vòng sắt tung bay trong không trung, phát ra tiếng ‘leng keng’ lanh lảnh. Ánh sáng vàng tràn ra bốn phía, tỏa ra từ trong tháp Ngũ Luân, tập trung lại thành một đường ánh sáng to bằng cánh tay che phủ trên đỉnh đầu của Thủy Phấn Bà.

“Ngày đó, hòa thượng Chonen vì muốn lần theo dấu vết ngươi mà đến hoàng cung, ta nghĩ, ông ta chắc chắn đã trúng kế của hai người các ngươi rồi chết thảm trong thâm cung này, ngay cả gậy tích trượng cũng bị hai người các ngươi lấy mất”

Thủy Phấn Bà hung hăng ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn ngang ngược lộ ra sau mái tóc màu hoa râm: “Con lừa đầu trọc kia, vì muốn lấy mạng ta mà không ngại từ Nhật Bản chạy đến đây, ông ta làm sao có thể ngờ rằng hoàng cung Đại Tống này lại trở thành ngôi mộ của ông ta, hay lo chuyện bao đồng, ông ta đáng phải chịu kết cục như vậy”

Hàng lông mày lá liễu của người phụ nữ khẽ nhíu lại: “Thế nhưng chỉ dựa vào hai người các ngươi, làm sao có thể là đối thủ của hòa thượng Chonen?”

Còn đang suy nghĩ, nàng ta phát hiện Hoa Nhụy phu nhân vừa rồi đang đứng trước mặt đã biến mất, trong lòng thầm nói một tiếng ‘không ổn’, nàng ta cắm gậy tích trượng lên mặt đất, nhanh chóng chạy vào trong phòng. Hà Tư vẫn luôn đứng ở cửa, nhìn thấy tình cảnh này cũng vội vàng chạy vào trong. Thế nhưng, vừa bước vào phòng, một mùi hương thơm kỳ lại xộc vào trong mũi, trong lòng hắn ta kinh hãi, vội vàng xé tay áo bịt lấy mũi, thế nhưng cũng đã hít vào một chút mùi hương này, hắn ta chỉ cảm thấy đỉnh đầu choáng váng, nhanh chóng dùng tay đỡ lấy khung cửa mới có thể đứng vững.

Trước mắt là một mảng lờ mờ, trong khoảng không gian mơ hồ không rõ này, hắn ta nhìn thấy người phụ nữ kia xách một người phụ nữ khác từ trong phòng ra ngoài, cổ tay hất xuống, ném nàng ta xuống đất trước mắt hắn ta.

Hà Tư nheo mắt nhìn về phía trước, mặc dù hắn ta vẫn chưa tỉnh táo nhưng vẫn có thể ráng phân biệt được người phụ nữ nằm trước mặt kia là một bà lão hơn năm mươi tuổi, nhưng hắn ta không thể hiểu được, trong điện Thúy Vi này, từ trước đến nay chỉ có một mình Hoa Nhụy phu nhân, sao lại tự nhiên có thêm một người phụ nữ.

Thấy Hà Tư nhìn chằm chằm mình, bà lão kia vội vàng lấy tay che mặt, giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ tuyệt vọng: “Đừng nhìn, ngươi đừng nhìn, mau quay đầu lại, ta ra lệnh cho ngươi quay đầu lại”

Hà Tư nhận ra giọng nói này, thế nhưng, sau khi đoán được ra thân phận thực sự của nàng ta, hắn ta lại càng kinh ngạc hơn: Sao có thể chứ? Sao chỉ trong có mấy ngày mà nàng ta lại già đi nhiều như vậy, người phi tần xinh đẹp tuyệt trần kia, người phụ nữ hầu hạ ba đời đế vương, đệ nhất mỹ nhân đất Thục kia, người phụ nữ mềm mại như nhụy hoa sáng sớm, sao lại biến thành bộ dạng như vậy?

Suy nghĩ lại, hắn ta đột nhiên hoàn toàn hiểu ra: Hoa cũng có lúc tàn, cho dù nàng ta có là hoa thơm tuyệt thế cũng không thể chống lại sự tàn phá của thời gian, vì vậy muốn trẻ mãi không già chỉ có thể dựa vào những tấm da người tươi trẻ vô song kia để duy trì, thì ra, sở dĩ Thủy Phấn Bà hành hung vô số người như vậy chính là vì muốn hoàn thành dã tâm của vị phu nhân này.

Đang than thở trong lòng, hắn ta lại nghe thấy người phụ nữ trẻ kia cười nhạt một tiếng: “Dầu đàn hương, Hoa Nhụy phu nhân, thì ra năm đó, bà đã dùng hương liệu này để khiến hòa thượng Chonen hôn mê bất tỉnh, sau đó sát hại ông ta tại đây” Con mắt nàng di chuyển, lại nhìn chằm chằm Thủy Phấn Bà: “Bà giúp con quái phụ này diệt trừ hòa thượng Chonen, bà ta sẽ giúp bà tìm kiếm da của mĩ nữ khắp nơi để che đi dung mạo già nua của bà, nhưng các người làm nhiều điều ác như vậy, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Hoa Nhụy phu nhân, trong lòng bà chưa từng để ý rằng vị hoàng đế kia căn bản không quan tâm đến việc bà trẻ hay già, năm đó ông ta dồn hết tâm sức để có được bà, chẳng qua là vì để chứng minh rằng Tiên Đế có thể làm được thì ông ta cũng có thể làm được, bao gồm cả người phụ nữ của ngài ấy”

Đôi tay của Hoa Nhụy phu nhân từ từ trượt xuống khỏi khuôn mặt, đôi mắt hạnh đào mở to, lời nói vô cùng âm vang: “Bà ta cũng nói như vậy, cô cũng nói như vậy, chẳng qua là các người ai nấy đều ghen tị với vẻ đẹp của ta mà thôi, những lời nói dối này, ta không tin chút nào, không tin chút nào”

Thấy nàng ấy vẫn không chịu giác ngộ như vậy, người phụ nữ trẻ đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Ta không quan tâm bà tin hay không, có điều từ nay về sau, bà đừng nghĩ đến việc dùng đồ của người khác để phục vụ cho mình”

Lời nói vừa dứt, nàng ta bước nhanh đến bên cạnh cây tích trượng vẫn còn đứng trên đất, cầm nó lên, dùng hết sức đánh về phía Thủy Phấn Bà đang quỳ trong điện.

Hà Tư chỉ cảm thận được một luồng gió ‘vù vù’ quét qua trước mặt, tiếp theo đó, hắn ta nghe thấy tiếng hét của Hoa Nhụy phu nhân. Nàng ta chạy về phía Thủy Phấn Bà trên mặt đất, vừa nghiêng đến bên cạnh bà ta thì lại giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đứng dậy chạy như bay đến cạnh chiếc tủ trong phòng, lấy ra một chiếc lược cuốn ở trong đó.

“Cho ngươi” Nàng ta nhét chiếc lược cuốn vào trong lòng bàn tay Thủy Phấn Bà đã mất đi sức lực, nắm lấy ngón tay của bà ta, giúp bà ta nắm chặt chiếc lược cuốn: “Đây là tín vật mà phu quân của ngươi đã cho ta, ta… ta đã trả lại cho ngươi rồi…”

Nhìn thấy tên tội phạm mà mình đã khổ sở tìm kiếm suốt nhiều năm đền tội, đáng lẽ Hà Tư phải mừng vui không xiết mới phải, thế nhưng, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng bi thương của Hoa Nhụy phu nhân, không biết tại sao, trong lòng hắn ta lại dâng lên một cảm giác chua xót. Cách đây vài ngày, trước khi hoàng thượng xuất cung, hắn ta đã tình cờ đi tuần tra trước điện Văn Đức, nghe thấy có đại thần đang xin chỉ thị của hoàng thượng, nói Hoa Nhụy phu nhân sống trong thâm cung đã lâu nhưng không có danh phận, lại bởi vì đã từng hầu hạ Thụy Hậu Chủ và Tiên Đế, vì vậy về phần danh phận cũng không rõ ràng, khó tránh khỏi dẫn đến những lời đàm tiếu từ các quan đại thần và thần dân. Mà hoàng thượng lúc đó chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Nàng ta sống hơi lâu một chút nhưng ta cũng không thể hạ lệnh xử tử nàng ta được, sau này, bảo phủ nội vụ đừng sắm thêm đồ trong điện Thúy Vi nữa, để nàng ta nhanh chóng chết mòn trong đó, cũng chỉ có vậy thôi”

“Cũng chỉ có vậy thôi”

Năm chữ này bình thường biết bao nhưng Hà Tư nghe lại cảm thấy hỗn độn trong lòng, đối với hoàng đế mà nói, rốt cuộc nàng ta là cái gì? Thứ nàng ta mong đợi lại chính là thứ ngài ấy ghét bỏ, nàng ta nghĩ rằng bản thân sẽ lại được đắc sủng, mà ngài ấy lại muốn mạng sống của nàng ta.

“Hà đại nhân, còn ngây người gì vậy? Chứng cứ rành rành, ngài hiện tại có thể đem người đến chùa Đại Lý phục mệnh rồi”

Giọng nói của người phụ nữ trẻ như bay từ một nơi rất xa đến, từ từ lọt vào trong tai của Hà Tư.

Hắn ta bị giọng nói này làm cho giật mình, khôi phục lại tinh thần, bước chân nặng nề hướng về phía Hoa Nhụy phu nhân, tay vừa chạm vào cánh tay của nàng ta, nàng ta liền quay ngoắt đầu lại, ánh mắt như gương nhìn thẳng về phía người phụ nữ trẻ sau lưng: “Ta nhận ra cô, lúc cô tiến vào, đã đã đoán ra cô là ai rồi?”

Sắc mặt của người phụ nữ kia vẫn thản nhiên như thường: “Vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ bây giờ bà còn muốn ta niệm tình cũ sao?”

Hoa Nhụy phu nhân mỉm cười, giọng nói chứa đầy những thăng trầm từng trải: “Cô… không muốn biết Tiên Đế chết như thế nào sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)