Tân An Quỷ Sự

Chương 381: Tích trượng

Chương Trước Chương Tiếp

Yến Nương đỡ Trình Mục Du ngồi dưới một gốc cây, ngón tay chọc lên cánh tay hắn, tấm tắc vài tiếng, “Đau không?”Trình Mục Du kêu rên một tiếng: “Đau lắm, cô nương có phương pháp hóa giải gì hay không?”

Yến Nương nhíu mày gật đầu, rồi lấy ra một thanh chủy thủ từ ống tay áo: “Đây là thi độc, gương mặt kia của bà ta không biết đã tích cóp da mặt của bao nhiêu nữ tử, thời gian lâu rồi, chúng bị hòa tan thối rữa hóa thành kịch độc tanh tưởi này. Thi độc lan ra cực nhanh, nếu không mau chóng ngăn lại thì độc sẽ lan đến toàn thân, ăn mòn lục phủ ngũ tạng của người trúng độc”

Trình Mục Du nhìn thanh chủy thủ sắc bén lóe ánh sáng lạnh lẽo trong tay nàng: “Vậy làm sao… mới có thể ngăn chặn độc tố?”

Sắc mặt Yến Nương trầm xuống: “Chỉ có thể hy sinh cánh tay, mới có thể bảo toàn tính mạng cho đại nhân”

“Cái gì?” Trình Mục Du mắt thấy nàng giơ cao chủy thủ, nhắm ngay cánh tay của mình mà đâm xuống thì không khỏi nghiêng đầu, không dám đối mặt kết quả bi thống này.

Thế nhưng, hắn chỉ thấy cánh tay tê rần, không hề đau đớn khó nhịn như hắn nghĩ. Trình Mục Du chậm rãi quay đầu lại, hắn thấy một tay Yến Nương dùng chủy thủ cắt một đường nhỏ trên tay hắn, tay còn lại thì cầm một con sâu có hình dạng như đàn tì bà nhỏ, màu trắng ngà, đuôi có một cái móc nhọn hoắt cong lên. Nàng đặt cái đuôi của con sâu vào miệng vết thương vừa rạch rồi dùng sức mà bóp bụng nó.

“Yến cô nương, cô đang làm gì thế? Đây là con gì?”

Yến Nương nhìn hắn rồi bật cười, hơi thở như lan: “Đại nhân, bây giờ ngài còn đau không?”

Trình Mục Du cảm nhận được một cỗ mát lạnh chạy qua từng mạch máu trên cơ thể. Cơn đau đớn nóng rực trên cánh tay cũng chậm rãi tiêu tán, hắn nhìn về phía cánh tay mình thì phát hiện những chỗ vốn sưng lên tím đen đã trở nên trơn nhẵn, tuy ngoại thương vẫn còn đó nhưng độc tố đã thực sự biến mất.

“Cái này là Bạch Hạt khô bì*. Nó ăn thịt thối mà sống, kịch độc trong cơ thể nó, có thể bảo vệ nó không bị thi độc tổn thương, cho nên ta truyền độc tố của nó vào trong cơ thể đại nhân, vậy là thi độc của ngài tự nhiên được giải”

(*) 枯皮白蝎: xác khô của bò cạp trắng.

Trình Mục Du lắc lư cánh tay: “Quả nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, uổng ta học y nhiều năm như vậy mà lại không biết trên đời này còn có thần vật lấy độc trị độc như thế”

Yến Nương vội vàng đè tay hắn lại: “Đại nhân, không thể khinh suất. Tuy thi độc đã giải hết nhưng ngoại thương vẫn còn. Chỗ da bị thi độc dính lên phải được bảo dưỡng tốt, nếu không sẽ để lại sẹo”

Trình Mục Du nghe theo lời nàng, từ từ hạ cánh tay của mình xuống. Yến Nương lấy một chiếc khăn vải ra, đặt Bạch Hạt khô bì trên đó rồi lại tìm một cục đá sạch sẽ, dùng sức đập lên cái xác khô của con bò cạp.

Nắng gắt chiếu thẳng trên đầu, cả người Trình Mục Du sớm đã bị mồ hôi làm có ướt sũng, nhưng nàng lại không hề bị ngày hè quấy nhiễu. Tuy vẫn ra sức đập nhưng trên mặt nàng không hề đỏ do nắng nóng và hô hấp vẫn như thường.

Nhìn gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt của nàng, cảm giác nôn nóng trong lòng Trình Mục Du cũng dần hoãn xuống, cảm giác sỉ nhục sâu sắc mà Thục Viện và Hà Tư mang đến cho hắn cũng chậm rãi tan đi. Hắn đột nhiên thoát ra từ trong mê cục: Mặc dù bọn họ nợ mình nhưng người đã mất, mọi thứ cũng nên chấm dứt thôi.

Yến Nương đã nghiền con bò cạp kia thành bột, nàng cẩn thận bôi chúng lên vết thương trên cánh tay Trình Mục Du rồi nghiêng đầu nói với hắn: “Mấy ngày nay đại nhân phải chú ý dưỡng sinh, miệng vết thương kiêng nóng kiêng mồ hôi. Vậy nên ngài ở trong phủ đi, đừng ra ngoài làm gì”

“Vậy hung thủ thì sao? Vừa này cô nương có nói là đã biết bà ta đi đâu mà? Thiên hạ rộng lớn thế này, bà ta có thể đi đâu chứ?”

Yến Nương nhìn về nơi xa, ánh mắt xa xăm: “Bà ta ở trong hoàng cung”

“Hoàng cung?”

“Mấy ngày trước, ta đã nói với đại nhân là năm Thái Bình Hưng Quốc thứ năm, có một cao tăng thuộc Thiên Thai Tông của Nhật Bản dẫn theo năm người đệ tử đến Biện Lương cầu học đúng không? Trải qua mấy ngày tìm hiểu, ta mới biết được vị cao tăng kia đến Biện Lương không phải cầu học, mà mục đích thực sự của họ là đến để bắt yêu”

“Bắt yêu?”

“Bà lão lột da người kia được gọi là Thủy Phấn Bà, khi còn sống là nữ nhi của một quý tộc Nhật Bản, bởi vì tuổi già sắc đẹp tàn phai nên bị người chồng ăn chơi đàng điếm vứt bỏ. Vì vậy trong một đêm mưa, bà ta lột da của một kỹ nữ từng thâu hoan với trượng phu bà ta, bởi vậy mà bà ta bị xử cực hình”

“Cực hình gì?”

“Khai lô*” Yến Nương lộ ra một nụ cười khiến người ta không rét mà run, “Khóa chặt người trong một cái rương sắt chỉ để đầu lộ ra, sau đó cứ thế dùng chùy lớn nện xuống, đến khi đầu óc vỡ vụn, xương nát thành bột mới thôi”

(*) Mở hộp sọ

Trình Mục Du hít sâu một hơi, “Chết thảm như vậy, trách không được bà ta lại có nhiều oán khí đến thế”

“Sau khi chết, Thủy Phấn Bà kia vẫn gây không ít sóng gió, đã lột da của biết bao mỹ nữ. Nhưng lúc đó xã hội Nhật Bản rung chuyển, chẳng ai quản thúc bà ta. Cứ thế qua mấy trăm năm, trong một ngôi chùa phía Đông của kinh đô xuất hiện một vị cao tăng tên là Chonen. Người đó tinh thông phương pháp hàng yêu phục ma nên muốn thu phục Thủy Phấn Bà kia. Thủy Phấn Bà biết Chonen lợi hại nên đã theo một con thuyền buôn chạy tới Đại Tống. Vị cao tăng kia biết được nên lấy danh nghĩa cầu học mà mang theo đồ đệ đuổi tới, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Theo ta hỏi thăm được thì Chonen đã tìm được Thủy Phấn Bà ở Biện Lương, hai bên còn xảy ra một hồi kịch chiến, năm đồ đệ của ông ta đều bị bà lão kia giết hại, mà bản thân bà ta cũng bị thương nặng chỉ có thể chạy trốn. Ông ta đuổi theo gắt gao, lại phát hiện bà ta trốn vào trong hậu viện hoàng cung nên cũng theo vào, nhưng sau đó lại không thể đi ra”

“Trong hoàng cung đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Ai biết được trong đó xảy ra chuyện gì chứ?” Yến Nương nói xong phủi tay đứng lên, “Đại nhân, ngài về nhà tĩnh dưỡng đi, chuyện còn lại cứ giao cho ta”

“Cô nương muốn đi hoàng cung?”

Yến Nương nở nụ cười thản nhiên xinh đẹp: “Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con. Đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ bắt Thủy Phấn Bà về giao cho đại nhân”

Nói xong, nàng đi thẳng về phía trước, nụ cười trên môi lại càng sâu. Đúng vậy, không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con. Mục tiêu của nàng sao có thể chỉ là bà lão kia. Có một điều nàng không nói với Trình Mục Du là năm đó lúc vị cao tăng kia đến Biện Lương, nàng đang ngồi bên một cái bàn có vị trí tầm nhìn tốt nhất ở Phong Nhạc Lâu, ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào cây tích trượng trong tay ông ta.

Đó là tích trượng của Đức Phật nước La Điệu từng dùng. Cây tích trượng dài năm thước, dùng sắt tây làm lõi, cây đàn hương làm tên, trung tâm được khắc ngũ luân pháp, gặp thần diệt thần, thấy quỷ giết quỷ.

“Năm đó ta nóng lòng tìm Diêm Khả Vọng nên bỏ lỡ bảo bối này, lần này ta sẽ không đánh mất nó nữa”

Yến Nương nhếch miệng cười, bước đi như bay mà chạy về phía Tống cung.

***

Ngói lưu ly màu vàng kim tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói lóa dưới ánh mặt trời, giống như những chiếc vảy đan kín vào nhau. Chính giữa ngói lưu ly là một quả cầu trong suốt hình tròn, nó không lóe sáng như lưu li mà lại giống như một con mắt, nhìn chăm chú vào chúng sinh đang đi lại trước cửa cung, nhạy bén mà tràn ngập đề phòng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)