Tân An Quỷ Sự

Chương 38: Ngựa non háu đá

Chương Trước Chương Tiếp

Nét ôn hòa cuối cùng trên mặt Trình Mục Du đã biến mất sạch theo lời này của Hoa Cô. Hắn lạnh lùng nhìn bà ta, giọng nói lại vẫn bình tĩnh như nước: “Ngươi có biết có hơn chục mạng người đã chết trong tay Thanh Bà rồi không, cho dù có lấy mạng bà ta để đổi cũng không đủ!”Hoa Cô tựa lên ghế, trên mặt không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn thêm phần trào phúng: “Người cũng đều chết cả rồi, đương nhiên đại nhân muốn nói thế nào mà chẳng được. Nhưng chính đôi mắt này của ta đã nhìn thấy người của phủ Tân An lén lút đi vào lầu Thê Phượng, sau đó thì người của ta cũng không thấy tăm hơi đâu nữa. Chuyện này, ta biết đi đâu mà nói lý lẽ đây?”

Mặt Trình Mục Du sa sầm lại. Hắn biết rằng, chứng cứ trong tay mình đã biến mất theo cái chết của Thanh Bà và Vân Oanh. Hơn nữa, với những mối quan hệ mà Hoa Cô có ở kinh thành này thì đổi trắng thay đen dễ như trở bàn tay. Cho nên hắn kìm lại giọng mình: “Ngươi muốn gì?”

Hoa Cô liền nở nụ cười, hai mắt của bà ta đảo quanh một vòng rồi mới ghé đến bên tai Trình Mục Du: “Ta muốn đất”

“Đất?”

“Đại nhân việc gì phải giả vờ như không biết. Ta đã nhiều lần phái người đến phủ Tân An rồi, nhưng không lần nào gặp được đại nhân. Chủ nhân của Lê Viên đã ký khế ước với ta rồi, nhưng quan phủ thì cứ khăng khăng không chịu phê chuẩn. Cả trăm cô nương từ bên ngoài của ta vẫn còn đang chờ để được vào thành kia kìa”

Đương nhiên Trình Mục Du biết bà ta đang nói đến chuyện gì. Nửa năm trước, Hoa Cô đã để ý đến một miếng đất bên cạnh lầu Thê Phượng. Sau đó, không biết bằng thủ đoạn xấu xa gì mà bà ta đã khiến cho chủ nhân miếng đất đó đồng ý bán lại nó cho bà ta. Theo như luật lệ của Đại Tống thì nếu muốn chuyển dời quyền sở hữu ruộng, đất thì phải đến quan phủ làm giấy tờ. Lúc đó, tuy rằng chỉ vừa mới đến nhưng Trình Mục Du đã nghe ngóng được hành động của Hoa Cô. Hắn luôn tìm cách tránh gặp mặt người mà bà ta phái tới, cho nên, đến bây giờ, mảnh đất kia vẫn bị để không, không thể khởi công xây lầu.

Trình Mục Du hơi trầm ngâm: “Ta cần thời gian để suy nghĩ thêm về việc này…”

“Đại nhân, chuyện này thì ngài chỉ cần vung bút vạch một đường là xong, còn gì mà phải cân nhắc nữa?” Hoa Cô vừa nói vừa lấy ra một tờ khế ước đặt xuống trước mặt Trình Mục Du: “Ta đã mang khế đất đến đây luôn rồi, phiền đại nhân tạo điều kiện cho ta”

Trình Mục Du nhìn chằm chằm tờ khế đất kia, bóng dáng anh tuấn nhã nhặn kia tựa như sững lại. Thật lâu sau, rốt cuộc Hoa Cô không thể kiên nhẫn thêm được nữa, bà ta đẩy khế đất đến trước mặt Trình Mục Du, nhẹ nhàng nói: “Trình đại nhân, cũng muộn rồi, con rể của Trương đại nhân còn đang chờ ta về uống rượu đấy”

Cuối cùng Trình Mục Du cũng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật khẽ: “Nếu Hoa Cô có việc thì có thể đi trước”

“Thế… Thế tờ khế đất này…”

“Ta không phê” Hắn nói một cách dứt khoát, như những hạt ngọc châu rơi trên mặt đất.

“Người mua người bán đều đã bằng lòng, sao đại nhân lại có thể…”

“Hoa Cô lớn tuổi nên chắc tai không còn tốt nữa rồi. Ta nói là ta không phê” Trình Mục Du nhìn người đàn bà đứng đối diện đang nghẹn họng không nói được gì, liền đứng dậy phủi phủi tay áo, sau đó nhìn ra ngoài cửa: “Trời cũng tối rồi, Hoa Cô vẫn nên về sớm thì hơn, kẻo lại lỡ mất bữa rượu”

Hoa Cô cười gằn vài tiếng rồi đứng lên, cầm khế đất trong tay đi ra cửa, nhưng mới đi được vài bước thì lại không cam lòng quay đầu lại, ánh mắt dữ tợn như diều hâu săn mồi nhìn thẳng vào Trình Mục Du: “Ngựa non háu đá! Đáng tiếc rằng, không đến lượt ngươi làm chủ ở cái thành Tân An này đâu. Món nợ này, chúng ta cứ từ từ mà tính” Dứt lời, bà ta sải bước đi về phía trước, khiến cho gã sai vặt đang chạy tới từ phía đối diện phải hoảng sợ, nhanh chóng tránh sang một bên.

Trình Mục Du không để ý đến những lời nói độc ác của bà ta. Hắn lạnh lùng nhìn bóng lưng xa dần của Hoa Cô, sau đó đưa mắt nhìn gã sai vặt vừa mới chạy như bay đến bên cạnh mình: “Có việc gì mà gấp gáp như vậy?”

“Tiểu công tử… Tiểu công tử không chịu ăn cơm tối, mà đang ở trong phòng khóc đến không thở nổi ạ” Gã sai vặt kia như cũng sắp khóc theo.

“Không ăn thì cho nhịn đói. Đi học cả rồi thì sao có thể nuông chiều như thế được” Trình Mục Du không chịu nổi cái tính cách yếu đuối như tiểu cô nương của Tấn Nhi nên không bao giờ thỏa hiệp những chuyện nhỏ này với cậu.

“Đại nhân, không phải tiểu công tử giở thói trẻ con đâu, cậu ấy luôn miệng nói rằng Tưởng cô nương đã gặp chuyện không may, cho nên mới sốt ruột đến mức không ăn được cơm”

Lúc Trình Mục Du đi vào trong phòng thì Tấn Nhi đang nằm lì trên giường, khóc đến ướt cả gối. Thấy Trình Mục Du đi vào, cậu vội vàng chạy đến ôm đùi cha: “Cha, cha mau đi cứu Tích tỷ tỷ đi, tỷ ấy sắp mất mạng rồi”

Trình Mục Du ôm cậu vào lòng, nhíu mày hỏi: “Sao con lại nói như vậy?”

“Vừa nãy con đã nằm mơ, mơ thấy khắp mặt Tích tỷ tỷ đều là máu. Tỷ ấy nằm trong một căn phòng tối om, mặt tỷ ấy rất trắng, đôi mắt thì trợn lên, không biết còn sống hay đã…” Nói xong, cậu liền ôm cổ Trình Mục Du khóc lớn, miệng không ngừng nói: “Cha mau đi cứu tỷ ấy, cha mau đi cứu tỷ ấy đi”

Trình Mục Du giao Tấn Nhi cho bà vú, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng, nói lớn với hai huynh đệ Sử Phi và Sử Kim: “Chuẩn bị ngựa”.

“Đại nhân, hay là để chúng thuộc hạ đi thôi. Tấn Nhi chỉ nằm mơ mà thôi, ngài thực sự muốn đích thân đi tìm Tưởng cô nương sao?”

“Tấn Nhi mơ như vậy không phải do thằng bé suy nghĩ nhiều mà ra đâu. Chuyện lần trước đối với Tiểu Phu cũng như vậy. Với lại, đã ba ngày rồi mà vẫn không có một chút tin tức nào của Tích Tích. Trước kia nàng ta chưa bao giờ hành động như thế…” Trình Mục Du nắm chặt tay: “Ta phải đích thân đến trấn Ngọc Tuyền xem xét thì mới có thể yên tâm được” Hắn nhìn hai huynh đệ sau lưng mình, nói tiếp: “Ta đã dặn dò Tích Tích không làm bại lộ thân phận của mình, cho nên khi đến nhà họ Kinh, các ngươi tuyệt đối không được để lộ, nhớ kỹ chưa?”

Sử Phi và Sử Kim liên tục gật đầu. Nhân lúc trời tối, ba người rời khỏi thành Tân An, đi thẳng về hướng trấn Ngọc Tuyền. Lúc họ tới nơi thì đêm đã khuya, một trận mưa to không hề báo trước mà cứ thế trút xuống khiến cho cả ba người ướt đẫm toàn thân. Huynh đệ Sử gia che cho Trình Mục Du đi đến một từ đường hoang phế, nhìn thấy gạch ngói mọc đầy rêu xanh thì ngây cả ra.

“Mưa này mới đầu thì không mau, nhưng càng lúc càng lớn. Đại nhân, chúng ta cứ qua đêm tạm ở đây đã, sáng mai đến Kinh phủ kiểm tra sau!” Sử Phi cởi y phục trên người mình ra vắt nước rồi nhìn ngó xung quanh: “Cái từ đường này hư hỏng nặng quá rồi, ngay cả chỗ để nhóm lửa cũng không có”

“Trông thì hư hỏng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được nơi này đã từng có một thời cực thịnh. Các ngươi nhìn bức tường màu trắng ngói đen này xem, còn cả mái nhà cong cong và trụ hành lang đều toát lên vẻ huy hoàng tráng lệ” Hắn vừa nói vừa cởi áo choàng xuống, tiến vào trong thêm mấy bước: “Chỉ riêng lớp đá móng của nó đã cao tới sáu thước, cửa lớn lại cao to rộng rãi, bên trong viện có ba sân, hơn chục phòng ốc, cũng trồng đầy đủ thông và bách, và cả như bức tường bình phong này…” Đột nhiên hắn ngừng lại, kinh ngạc nhìn dáng người uyển chuyển đang đứng ngay trước bức tường màu phấn trắng: “Yến cô nương? Sao cô lại ở đây?”

Cô gái ấy quay đầu lại, nhìn Trình Mục Du bằng vẻ sâu xa: “Trình đại nhân, thật là trùng hợp”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)