Mới sáng sớm Trình Mục Du đã đến Đoàn phủ, sáng nay tỉnh dậy hắn đã thấy vòng đeo cổ của Tấn Nhi bị mất rồi, liền nghĩ chắc là Tấn Nhi đã bỏ quên ở nhà ngoại tổ phụ của thằng bé, nên trước khi đến phủ Khai Phong, hắn ta đã đến Đoàn gia lấy về trướcSau khi tiểu đồng canh cửa mở cửa cho hắn, hắn liền dặn dò không được đánh thức người khác, một mình đến bên ngoài sân trong, nhờ một tiểu nha đầu dậy sớm giúp hắn lấy đồ ra. Sau khi lấy được vòng đeo cổ, hắn đi dọc theo phòng ngoài ra bên ngoài, vừa đi tới tiền sảnh liền nghe thấy giọng nói của Đoàn Tri Hành từ bên trong truyền đến, vừa định đi vào chào hỏi, thì đột nhiên lại nghe thấy nàng ta nhắc đến mình, vì vậy hắn ta đứng yên tại chỗ.
“Trong những ngày Mục Du trở về, ngươi nói chuyện phải là hết sức cẩn thận. Không được nói ra chuyện sáu năm trước ngươi đã nhìn thấy Hà Tư và Thục Viên bí mật gặp nhau trên núi”
Giọng nói của Lý Thân truyền tới: “Lão gia cứ yên tâm, năm đó ta không hề nói chuyện này cho quan phủ biết, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không nhắc tới một câu về chuyện này với người khác”
Đoàn Tri Hành thở dài: “Nói mới nhớ, nếu hồi đó nếu Thục Viên không hẹn gặp Hà Tư trên núi, Dục Nhi đi theo để che đậy, thì con bé cũng đã không xảy ra chuyện. Đúng là tạo nghiệp mà” Ông ta dừng lại một chút: “Nhưng cũng may là lúc đó ngươi chỉ nói với một mình ta chuyện này. Nếu không, ta không chỉ mất Dục Nhi, mà ngay cả danh tiết của Thục Viên cũng không giữ được”
“Lão gia, ngài nói gì thế, vốn dĩ Hà Tư cũng không phải là kẻ giết người. Nếu như lúc đó ta đã hứa với ngài không được nhắc tới chuyện này với người khác, đương nhiên phải giữ lời hứa rồi. Không phải cuối cùng lão gia cũng thương xót ta, cứu ta từ tay quan phủ về, nếu không, một người coi núi như ta, làm sao ta có thể sống một cuộc sống thoải mái như bây giờ được. Nhưng mấy ngày trước ta có nhìn thấy Hà Tư, ngày hôm đó, hắn ta đi cùng với Tấn Nhi và Tích Tích cô nương đến mộ của đại tiểu thư, gặp mặt thì thấy hắn ta từ trong nghĩa trang đi ra. Hình như hắn ta vẫn chưa quên được đại tiểu thư, nên đã dọn dẹp sạch sẽ trước mộ của tiểu thư”
Đoàn Tri Hành giật mình: “Không có ai nhìn ra manh mối gì chứ?”
Lý Thân hạ giọng: “Tích Tích cô nương đó đã nghi ngờ rồi, sau đó đã bị ta tùy tiện tìm một lý do gì đó lấy lệ rồi đuổi đi, nhưng sau đó Hà Tư nhận ra ta, còn cố tình đến tìm ta, hỏi ta tại sao lại làm việc ở Đoàn gia, còn hỏi thăm tình hình hiện tại của ngài và tam tiểu thư. Hắn ta cũng là một người chung tình, đến bây giờ vẫn còn quan tâm đến chúng ta, hơn nữa hắn ta còn nói nhất định sẽ điều tra rõ ràng cái chết của nhị tiểu thư, trả thù cho nàng ấy nữa. Ta nghĩ năm đó đại tiểu thư vì chuyện của nhị tiểu thư mà bị bệnh không gượng dậy nổi, sau đó qua đời. Nhất định là hắn ta cảm thấy được chuyện này mình cũng có trách nhiệm nên mới cố chấp như vậy”
Đoàn Tri Hành lại thở dài: “Cũng đã làm khó hắn ta rồi, ta cũng đã nghe nói ít nhiều về chuyện của hắn ta, đến giờ hắn ta vẫn còn chưa thành thân, chắc là chuyện đó đã trở thành cái gai trong lòng hắn ta, khó có thể nhổ bỏ được. Xem ra, ban đầu Thục Viên cứu hắn ta một mạng thế mà đã gieo một món nợ trái ngang, hầy”
Trình Mục Du dựa sát vào tường, cố gắng đi đứng nhẹ nhàng, giống như một tên trộm chậm rãi bước ra khỏi Đoàn phủ.
Tất nhiên hắn không phải là một tên trộm, nhưng ở đây, hắn là một người ngoài. Bọn họ có bí mật, bí mật này đã được những người này giữ kín suốt sáu năm, không, có thể không chỉ là sáu năm, nghe giọng điệu của Đoàn Tri Hành, Hà Tư và Thục Viên đã biết nhau từ rất lâu rồi, nhưng lại vì một tờ giấy hôn ước, khiến một đôi yêu như phải ly biệt, thậm chí là âm dương cách biệt vĩnh viễn.
Vậy, liệu hắn có phải chịu trách nhiệm cho bi kịch của bọn họ không? Hà Tư đã có đủ lý do để oán hận hắn đến vậy rồi sao?
Vậy thì hắn là cái gì?
Hắn lắc đầu lạnh lùng cười, tuy rằng hắn và Thục Viên chỉ mới ở bên nhau có hai ngày, hoàn toàn không thể nói đến có quan hệ gì với nhau, nhưng trong lòng hắn, nàng ta vẫn luôn là thê tử của hắn, là mẫu thân của Tấn Nhi, là người mà hắn có lỗi, nhưng bây giờ, bong bóng tưởng tượng đã vỡ tan, sự thật trần trụi và tàn khốc đã bày ra trước mặt hắn. Trong lòng hắn rất phức tạp, không thể phân biệt rõ là cảm giác gì.
Mưa đúng lúc rơi xuống, tầm tã ướt đẫm cả người hắn, Trình Mục Du ngẩng đầu lên nhìn trời cười nói: “Bỏ đi, bỏ đi, ta một mình bỏ đi nhiều năm, đã để lại nàng ấy một mình ở trong căn phòng trống. Nàng ấy cô đơn chốn khuê phòng, ngay cả khi nàng ấy có làm ra chuyện có lỗi với ta. Ta cũng không có lý do gì để oán trách và phê bình nàng ấy”
Tuy nhiên, đạo lý là đạo lý, cho dù có suy nghĩ thông suốt, vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng được. Trình Mục Du đi loanh quanh bên ngoài nhà họ Đoàn như một con thú bị mắc bẫy. Người qua kẻ lại thấy hắn cứ điên cuồng đi đi lại lại dưới mưa mà không hề che ô, đều tưởng rằng người này bị điên rồi nên tất cả đều né ra xa vài bước chân để tránh bị ảnh hưởng.
“Cứu mạng với”
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu nhỏ, chỉ vang lên một tiếng như thế, sau đó không còn tiếng động gì nữa, Trình Mục Du ngay lập tức dừng bước chân lại, ánh mắt nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh. Âm thanh phát ra từ bức tường cao bên trong Đoàn gia, cách hắn một bức tường, hắn muốn nghe rõ hơn nên đã áp tai của mình vào bức tường ẩm ướt lạnh lẽo.
Tuy nhiên, tiếng mưa rất lớn, hắn không có cách nào để phân biệt các âm thanh khác trong tiếng ồn đó.
Không chút do dự, hắn bay người về phía Đoàn gia rồi đi thẳng vào sân trong, vừa thấy hắn xông vào, Đoàn Tri Hành cùng nhóm nô bộc đều kinh ngạc, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi Trình Mục Du thì hắn cũng không quan tâm, chỉ lo chạy về phía sân trong, vì vậy mọi người vội vàng gác mọi chuyện của mình lại và chạy vào sân trong với hắn.
Tới sân, bọn họ phát hiện không có ai ở đó, Đoàn Tri Hành nhìn xung quanh: “Trăn Nhi đâu, Trăn Nhi đi đâu rồi?”
Đang nói chuyện thì đột nhiên từ trong nhà vang lên một tiếng “ặc ặc”, nhóm người xông vào phòng, tất cả đều kinh ngạc: Đoàn Trăn Nhi quỳ trên mặt đất, cổ bị một bàn tay bóp chặt, đến nỗi nàng ta thậm chí còn không thể nói ra lời được, chỉ có thể phát ra tiếng “ặc ặc”.
Người đang bóp cổ nàng ta không phải ai khác mà chính là nha đầu tóc vàng bị đói đến ngất xỉu trước Đoàn phủ vài ngày trước, nhưng chỉ vào lúc này, nhóm người mới phát hiện ra sự khác thường của nàng ta: Nàng ta có thể thay da, tóc có thể thay, chỉ có đôi mắt là không thể thay đổi. Đôi mắt nàng ta u ám và đục ngầu, nhưng chúng không thể che giấu được sự tàn nhẫn và dữ tợn ẩn bên dưới. Nàng ta không phải là một tiểu nha đầu chỉ mới tới tuổi cập kê, rõ ràng là một bà lão đã sống hàng trăm năm.
Một tay nàng ta nắm lấy cổ của Đoàn Trăn Nhi, tay kia cầm một nắm bột trắng. “Ngươi là ác ma chuyên lột da nữ nhân” Trình Mục Du tức giận lên tiếng.
Người đó không nhìn hắn, trực tiếp đưa tay đặt lên trên đầu Đoàn Trăn Nhi, Đoàn Trăn Nhi trợn to hai mắt, nhìn loại bột đó sắp đè xuống trên mặt mình, không chút tiếng động, còn tinh xảo và mềm mại hơn cả phấn thơm hảo hạng nhất của Ngọc Xuân Lâm.
Nàng ta mở to đôi mắt đã ngấn lệ nhìn về phía bóng người lưng còng trong đám đông, phụ thân, chung quy cũng là con gái bất hiếu, phải ra đi trước một bước rồi.
“Vù”
Một luồng sáng màu đỏ bay về phía Đoàn Trăn Nhi như một tia chớp, dán vào đỉnh đầu nàng, xoay tròn như phát điên, nó quay quá nhanh, con kỳ lân màu vàng đính trên đó không ngừng phát ra âm thanh “soạt soạt” đinh tai nhức óc.