Tân An Quỷ Sự

Chương 378: Nghi ngờ

Chương Trước Chương Tiếp

Nàng ta nói: “Nếu như ta đã là thê tử của ngài ấy, thì từ nay về sau trong lòng chỉ có thể có một mình ngài ấy. Sau này huynh đừng đến quấy rầy ta nữa”Nàng ta nói: “Dục Nhi đã chết rồi. Đó là lỗi của ngài, lại càng là lỗi của ta. Ta không thể tha thứ cho bản thân mình, cũng không thể tha thứ cho huynh được”

Nàng ta nói: “Xin lỗi Hà đại ca, lúc trước là ta đã nói quá nặng lời rồi. Mặc dù ta rất tự trách mình về cái chết của Dục Nhi, nhưng đến bây giờ ta đã nghĩ thông rồi. Ta không thể trách huynh về cái chết của con bé. Đương nhiên ta cũng không thể trách bản thân mình, phụ thân nói, ngài ấy sắp quay trở lại rồi, hiện tại ta chỉ muốn yên ổn chờ ngài ấy trở về, sống đến bạc đầu với ngài ấy, làm phu thê với nhau cả đời”

Hà Tư cúi đầu, dùng mũi giày xúc từng miếng đất lên, hắn ta cắn chặt môi, nước mắt lăn dài trên má: “Nhưng dù sao thì nàng cũng không đợi được hắn ta trở về. Sự chân thành của nàng dành cho hắn ta, hắn ta hoàn toàn không hề hay biết, hiện tại, nàng đã vĩnh viễn bị chôn dưới đất vàng rồi, vậy mà hắn ta vẫn có thể sống thoải mái như vậy, Thục Viên, có đáng không?”

Tiếng sáo bỗng trở nên trầm thấp, da diết, trầm bổng như muốn an ủi trái tim tang thương của hắn ta, hắn ta lại nhìn về phía điện Thúy Vi, hai cánh môi mỏng khẽ hé mở: chốn thâm cung cô quạnh, cho dù có giống như hắn ta, trái tim vẫn luôn có một người không thể nào quên, nhưng vẫn bị thu hút bởi nữ nhân cô đơn và xinh đẹp này, vậy còn Đồng Quan thì sao?

Theo lời của những người xung quanh hắn, hắn là một người có tính cách ôn hòa nhưng có phần cô độc, không kết thù với ai cũng không kết bạn với người khác, tuy nhiên, tại sao một người như vậy lại quan tâm đến vị phu nhân trong điện Thúy Vi đến vậy?

Có lẽ nào những người cô đơn sẽ vô cùng dễ bị thu hút bởi những người giống như bọn họ?

Cùng là những người lưu lạc chốn chân trời nên không khỏi thông cảm và thương xót cho nhau.

Hà Tư đứng thẳng dậy. Mặc dù hắn ta chưa từng nghi ngờ cái chết của Đồng Quan có liên quan đến Hoa Nhụy phu nhân, những dấu chân đó, cái bóng mờ ảo đó, đều đã từng xuất hiện ở gần điện Thúy Vi, hơn nữa điều cuối cùng mà Đồng Quan làm trước khi chết, đó là gửi một cái đầu cừu đến cho Hoa Nhụy phu nhân.

Hắn ta nheo đôi mắt nhỏ và dài của mình lại: Nàng ta có vẻ vô tội, nhưng tất cả mọi nghi vấn đều liên quan đến nàng ta và điểm quan trọng nhất là nếu tên sát thủ đó thực sự đang trốn ở hậu viện của thâm cung, vậy thì điện Thúy Vi hẻo lánh này không phải là chỗ ẩn náu tốt nhất của hắn ta sao?

Nghĩ đến đây, Hà Tư lau những giọt mồ hôi nóng trên mặt và đi về phía điện Thúy Vi với những bước dài. Khi đến trước cổng điện, hắn ta do dự một lúc, nhất thời không biết mình làm vậy là đúng hay sai, ngay khi hắn ta đang chần chừ, trong đầu hắn ta đột nhiên hiện lên dáng vẻ đau đớn tột bậc của Thục Viên sau cái chết của Dục Nhi, vì vậy hắn ta kiên quyết vươn tay ra và gõ nhẹ vào cổng điện.

“Ai đấy?”

Một giọng nói nhẹ nhàng từ bên trong phát ra.

“Nương nương, thuộc hạ Hà Tư”

Cánh cửa đại điện chậm rãi mở ra, Hoa Nhụy phu nhân tựa vào cửa, cúi đầu nhìn xuống bóng dáng cường tráng đang quỳ trước đại sảnh.

“Hà đại nhân, có chuyện gì sao?”

“Thuộc hạ tuần tra nơi này, cảm thấy khát nước, muốn xin nương nương một ngụm nước”

Hoa Nhụy phu nhân nhìn túi nước quanh eo anh, mí mắt khẽ nhúc nhích, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười sáng sủa: “Hà đại nhân, mời vào”

Hà Tư đứng dậy đi theo nàng ta vào, thuận tay đóng cửa điện lại, ngay khi tiếng cửa vang lên, hai người không hề động đậy. Điện Thúy Vi đã trở thành một nơi khép kín, không có ánh mắt của người khác, cũng không có cái gọi là chênh lệch địa vị và thân phận, chỉ còn lại một nam một nữ bị mắc kẹt trong sự cô đơn.

Nhận thấy được điều này, không khí lưu chuyển xung quanh dường như có chút khác thường, Hà Tư chỉ cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên, hắn ta đứng ngay tại chỗ, không phải là đang nhúc nhích cũng không phải là đang đứng yên, lần đầu tiên hắn ta cảm giác đôi chân dài, đôi tay dài này có chút dư thừa.

May mắn là người trước mặt đã giải quyết được sự bối rối của hắn ta, vòng eo mảnh mai Hoa Nhụy phu nhân uyển chuyển bước vào trong tẩm cung mang ra một bát nước và đưa cái bát cho Hà Tư. Nàng ta đứng ở một bên, nhìn yết hầu của hắn ta chuyển động, uống hết sạch nước trong bát.

“Còn cần gì nữa không?”

Hà Tư lau khóe miệng: “Không cần nữa rồi, cảm ơn nương nương”

Nói xong, hắn ta đưa cái bát lại, nhưng Hoa Nhụy phu nhân không nhận lấy, mà ngồi xuống bồn hoa bên cạnh: “Đại nhân, nếu ngài không có việc gì, ngài ngồi đây nói chuyện với ta một chút có được không?”

“Tuân lệnh”

Thấy hắn ta cũng đã ngồi xuống, Hoa Nhụy phu nhân quay người sang: “Đại nhân đi tuần tra cung điện cả đêm, chẳng lẽ phu nhân ở nhà trong lòng sẽ không oán hận sao?”

Hà Tư cúi đầu cười: “Ta chưa thành thân, trong phủ chỉ là một cái giường trống, một cái bếp lò lạnh lẽo, không có ai chờ ta trở về”

Nghe hắn ta nói như thế, nàng ta tiến lại gần hơn một chút, cơ thể dán sát vào áo giáp của Hà Tư, cúi người về phía trước: “Hà đại nhân tuổi trẻ đã có triển vọng, không biết có bao nhiêu nữ tử thầm thương trộm nhớ đại nhân, tại sao ngài lại phải khổ sở giữ một căn nhà lạnh lẽo như thế?”

Hà Tư bị một thân thể mềm mại như vậy dựa vào, liền giật mình suýt chút nữa đứng lên, nhưng nghĩ đến mục đích của mình tới đây, hắn ta chỉ có thể ép buộc mình phải càng ngồi đàng hoàng hơn hơn, hắn cúi đầu cười khổ nói: “Không dám giấu giếm nương nương, nhiều năm trước có một nữ tử đã từng phản bội ta, từ đó về sau ta trở nên cảnh giác với tất cả nữ nhân trong thiên hạ, cho nên ta mới khổ sở cô đơn cho tới bây giờ”

Cơ thể đó lại càng dán chặt vào hắn ta hơn: “Đại nhân cũng giống như ta đều là kẻ si tình, nhưng những người như chúng ta lại bị những kẻ phụ tình trêu đùa trong lòng bàn tay” Nàng ta buồn bã thở dài một hơi, giọng nói nhỏ nhẹ: “Hay là chúng ta làm bạn, sưởi ấm cho nhau, cũng không uổng công mình đã đặt chân đến thế giới này”

Cơ thể Hà Tư run lên, trong đầu đang suy tính không biết phải làm sao mới ổn, hắn ta còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Hoa Nhụy phu nhân đã dùng hai tay bám vào cổ hắn ta, bỏ vai trắng nõn nà, không có chút tì vết, nàng ta tựa đầu vào ngực Hà Tư: “Thanh cao thoát tục, đó là cách hắn ta miêu tả ta, đại nhân, ngài cảm thấy những từ đó có thích hợp không?”

Lúc này Hà Tư đứng cũng không được ngồi cũng không xong, hắn ta thậm chí còn hối hận vì mình đã bước vào điện Thúy Vi này, để rồi gặp phải tình huống không biết làm thế nào để kết thúc như thế này.

“Nương nương, Lý Hồng hắn ta vẫn… hắn vẫn đang đợi ta ở bên ngoài. Nếu như hồi lâu ta vẫn không quay về, e rằng hắn ta sẽ tìm tới đây” Cuối cùng hắn ta cũng đã tìm được một cái cớ cũng coi như là hợp lý, trong lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Hoa Nhụy phu nhân cứng người, bò dậy khỏi ngực Hà Tư, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta sự tràn ngập hoảng sợ.

Nàng ta sờ mặt mình: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ ta già thật rồi ư, ngay cả một hộ vệ giữ thành như ngươi cũng sẽ bỏ rơi ta như một chiếc giày à?”

Hà Tư hoảng sợ: “Không phải, nương nương, là bởi vì Lý Hồng… Lý Hồng hắn ta…”

Nói được nửa câu, hắn ta nhìn thấy Hoa Nhụy phu nhân giống như là đã bị đông cứng lại, đứng yên ngay tại chỗ không nhúc nhích, ngay cả mắt của không chớp, nàng ta nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, sắc mặt tái nhợt như thể vừa nhìn thấy ma.

“Phu nhân, phu nhân người sao vậy?” Hà Tư nói rồi liền bước tới.

Nhưng Hoa Nhụy phu nhân nhìn thấy hắn ta ta đến gần, sắc mặt nàng ta lại càng hoảng sợ hơn nữa, nàng ta nhảy dựng lên như một con chim sợ hãi, chạy vào phòng ngủ mà không thèm quay đầu nhìn lại, trước mặt Hà Tư, nàng ta đóng chặt cửa rồi khóa lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)