Tân An Quỷ Sự

Chương 377: Bột nước

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh mắt của tiểu nha đầu dán chặt vào người Đoàn Trăn Nhi không hề di chuyển, tay từng chút từng chút di chuyển về phía sau, từ thắt lưng lấy ra một bầu rượuĐoàn Trăn Nhi không khỏi có hơi ngạc nhiên khi thấy một tiểu nha đầu chạy nạn như nàng ta mà lúc nào cũng mang theo bầu rượu bên mình, vừa định hỏi gì đó, nha đầu đó đã lắc lắc bầu rượu, đột nhiên rút nút ra, nhẹ nhàng gõ vào trong lòng bàn tay, từ trong đó đổ ra một đống bột trắng, sau đó, nàng ta treo quả bầu lên thắt lưng lại, xoa bột giữa hai lòng bàn tay, rồi đi về phía Đoàn Trăn Nhi.

“Đây là… phấn thơm của ngươi à?”

Đoàn Trăn Nhi nhìn đến sững sờ, nàng ta chưa từng thấy ai bỏ phấn thơm vào trong bầu rượu bao giờ, nàng ta nhìn nha đầu đang tiến đến càng lúc càng gần, thân thể bất giác nghiêng về phía sau, dù sao thì đây là thứ để xoa lên mặt, dù sao đây cũng là người mà hôm nay nàng ta mới gặp lần đầu tiên. Nếu nói rằng nàng ta hoàn toàn không quan tâm, hoàn toàn tin tưởng tiểu nha đầu thì đó là chuyện không thể nào rồi.

Có tiếng nô bộc đi lại ở cổng sân, tiểu nha đầu hơi lùi lại phía sau: “Cô nương chê ta bẩn à?”

Thấy sắc mặt nàng ta sa sầm lại, Đoàn Trăn Nhi vội xua tay phủ nhận: “Sao có chuyện đó được, không có chuyện đó đâu” Nàng ta nhìn đống bột phấn trong lòng bàn tay của mình, có hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng mỉm cười nói: “Vậy thì… Vậy thì cô nương cứ để ta thử đi”

Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, xung quanh lại chìm vào sự yên tĩnh, chỉ có hai cô nương trạc tuổi nhìn nhau, một người khuôn mặt sạch sẽ mơ hồ ngây thơ, một người khác trên khuôn mặt lại trộn lẫn vẻ tham lam và hung tợn. Đoàn Trăn Nhi vẫn còn nhỏ, chưa từng được chứng kiến sự hiểm nguy của nhân gian, vì vậy ngay cả khi nàng ta phát hiện ra có điều gì đó không ổn, nàng ta vẫn không nhận ra rằng mình đang dấn thân vào chốn nguy hiểm.

Cả hai cánh tay từ từ duỗi về phía trước, thăm dò về phía gương mặt trắng trẻo hoàn mỹ của Đoàn Trăn Nhi, thêm một chút nữa là có thể chạm vào làn da của nàng ta rồi…

“Lạch cạch”

Hộp trang điểm trên bàn không sớm không muộn mà lại bật mở ra vào đúng lúc này, ánh sáng đỏ bên trong khẽ nhúc nhích, phản chiếu mọi thứ trong gương thành một màu đỏ tươi.

Cả hai cánh tay đột ngột co lại như thể bị phỏng, tiểu nha đầu tràn đầy cảnh giác nhìn vào chiếc hộp đựng đồ trang điểm tinh xảo đó, trong đó có một chiếc vòng đeo cổ được làm bằng chỉ đỏ, trên chiếc vòng đeo cổ còn treo trên đó là một con kỳ lân phát ra ánh sáng vàng lấp lánh.

Đoàn Trăn Nhi không để ý đến sắc mặt đột nhiên biến sắc của nàng ta, nàng ta đi tới trước bàn cầm chiếc hộp lên: “Thật kỳ lạ, tại sao nó lại bật ra vậy nè” Nàng ta nói rồi liền cầm vòng đeo cổ trong tay, cười với tiểu nha đầu: “Đây là đồ của cháu trai nhỏ của ta, tắm xong nó quên mang đi, vì vậy ta đã cất giữ giùm nó”

“Cô nương nghỉ ngơi đi, ta đột nhiên cảm thấy hơi mệt, ngày mai ta sẽ thử bột cho cô nương” Tiểu nha đầu hành lễ, không nhìn Đoàn Trăn Nhi thêm một lần nào nữa, vội vã bước nhanh ra khỏi phòng.

Đoàn Trăn Nhi nhìn theo bóng lưng của nàng ta, lắc đầu cười: “Thật là người hấp tấp, làm việc gì cũng vội vội vàng vàng như vậy” Nói xong lại hít sâu một hơi: “Như vậy cũng tốt, ta hoàn toàn không yên tâm về phấn thơm trong bầu rượu của nàng ta, nếu thật sự bôi lên mặt, làm tổn thương da thì sẽ không ổn lắm”

***

Ngay khi Trình Mục Du bước vào tiền điện của Trình phủ, liền nhìn thấy đại ca Trình Thu Trì của mình đang ngồi trên bàn, bên cạnh còn có một bát canh bốc khói nghi ngút.

“Đại ca đang ở đây đợi ta sao?” Hắn mỉm cười ngồi xuống bàn, bưng bát canh lên ngửi: “Canh bổ để ngủ ngon, thịt vịt, gà đen với kê huyết đằng, đối với một người đã thức mấy đến không ngủ như ta mà nói thì đây là món đồ bổ tốt nhất rồi, đa tạ đại ca”

Trình Thu Trì phớt lờ đi lời tâng bốc của hắn: “Đây là món mà phụ thân đã đặc biệt bảo người đi nấu cho đệ đấy. Ta sợ ông ấy vì đợi đệ mà cơ thể không chịu đựng được nên mới làm thay đấy”

Trình Mục Du biết hắn ta vẫn còn giận hắn vì chuyện của Vương Kế Huân, nên mới tươi cười nói: “Cũng may là chuyện đó chỉ bị kinh sợ chứ không có nguy hiểm, hoàng thượng cũng vì thế mà không trách tội phụ thân. Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi”

Mũi của Trình Thu Trì khẽ “hứ” lên một tiếng: “Hiện tại không sao, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không sao, ngoài mặt không có việc gì không có nghĩa là trong lòng hoàng thượng cũng không có việc gì. Rõ ràng đệ biết rằng Vương Kế Huân là người như thế nào, tại sao lại dám làm ra chuyện như thế này…”

Trình Mục Du biết rằng nếu còn nói tiếp nữa thì không biết mình sẽ còn bị dạy dỗ bao lâu nữa, nên hắn vội vàng tỏ ra yếu thế: “Đó là lỗi của đệ, đệ mới bước chân vào quan trường, không biết quy tắc gì cả mà đã hành sự lỗ mãng rồi. Còn làm liên lụy đến phụ thân và đại ca. Bây giờ đệ thực sự hối hận vô cùng” Nhìn sắc mặt Trình Thu Trì từ từ dịu đi, hắn vội vàng cười: “Nhưng đại ca, hôm nay đệ thực sự rất mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi. Huynh đại nhân đại lượng tha cho đệ lần này đi nhé”

Trình Thu Trì liếc hắn một cái, thấy hốc mắt của hắn trũng sâu, sắc mặt tái nhợt, nên cũng nên không nói thêm gì nữa: “Mau uống bát canh này đi, rồi mau đi nghỉ ngơi sớm đi, nếu đệ mệt mà sinh bệnh thì lại khiến phụ thân lo lắng cho đệ nữa”

Trình Mục Du ngoan ngoãn bưng bát canh lên, mới uống hai ngụm, lại đặt xuống: “Nhân tiện, đại ca, huynh và phụ thân có quen với một người tên Hà Tư không?” Trình Thu Trì nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình: “Hà Tư?”

“Hắn ta là thủ lĩnh của cấm quân Bộ quân. Lần này, vì những vụ án này mà đệ đã gặp hắn ta một lần, nhưng dường như hắn ta có thành kiến với đệ, trong lời nói dường như có ý khiêu khích. Rốt cuộc là từ khi nào đệ và hắn ta đã kết thù với nhau, vì vậy ta muốn hỏi đại ca xem Trình gia của chúng ta có qua lại gì với hắn ta không”

“Ta không biết” Trình Thu Trì vẫn nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, bất động, ánh nến lập lòe, phản chiếu bóng dáng của hắn ta thành một hình dạng kỳ dị, giống như một cây cung được kéo căng.

“Vậy thì thật là kỳ quái, người này tại sao lại luôn hung hăng dữ tợn với đệ, điều đó thật sự khiến đệ không thể hiểu được” Trình Mục Du lắc đầu cười, uống cạn bát canh trên bàn, uống xong, hắn liền đứng dậy: “Đại ca, ta về phòng trước đây, sáng mai ta còn phải đến phủ Khai Phong nữa, huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi”

Nhìn Trình Mục Du đi ra khỏi tiền đường, bóng dáng dần dần biến mất trong màn đêm, Trình Thu Trì mới chậm rãi thở ra hơi thở đã tắc trong cổ họng, thân thể căng thẳng cũng từ từ thả lỏng, nhưng ý nghĩ của hắn ta không hề tiêu tan, sau khi khổ sở suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng hắn ta cũng đứng dậy khỏi ghế, đi về phía sân trong, hắn ta không quay về phòng của mình mà đi thẳng đến tận phòng của Trình Đức Hiên, gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ: “Phụ thân, con có chuyện muốn thưa với người”

***

Tay Hà Tư xuôi dọc theo thanh kiếm đeo trên người, chậm rãi đi dọc ngự đạo, đôi ủng khi đi trên đường phát ra tiếng “cạch cạch”, bất giác hắn ta lại đi đến bên dưới ngọn núi đá, nhìn ánh nến mờ ảo bên trong, hắn ta đứng yên tại chỗ, lưng dựa vào một cây hòe lớn, lấy túi nước ra đổ vào miệng “ừng ực” vài ngụm nước, một tia sáng trong suốt chạy dọc cổ họng xuống bụng hắn ta, hắn ta lau đi những giọt nước vươn trên khóe miệng, chuẩn bị tiếp tục đi tuần tra dọc đường.

Vào lúc này, một tiếng sáo du dương từ điện Thúy Vi bay ra, du dương bay bổng, triền miên vang vọng, đọng lại sự mờ ảo và vấn vương vô hạn, rồi từ từ bay vào tai Hà Tư.

Hắn ta dừng bước chân lại, nhìn về ngôi điện hiu quạnh, tâm tư dần dần được lấp đầy bằng những hồi ức rồi chìm đắm trong cái đêm lưu luyến này.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)