Tân An Quỷ Sự

Chương 376: Ăn mày

Chương Trước Chương Tiếp

Đoàn Trăn Nhi sắp xếp quần áo và vật dụng của Tấn Nhi xong, lại gói mấy bao điểm tâm và bỏ thêm mấy con mèo, giàn ná bằng trúc mà nàng ta tự làm cho cậu. Lúc này mới đưa một cái tay nải lớn đó cho Tưởng Tích Tích và cười nói: “Nhiều đồ nên hơi nặng, làm phiền cô nương”Tấn Nhi kéo tay nàng ta: “Chỉ là đến nhà tổ phụ thôi, có phải không về nữa đâu, tiểu di nương, nếu di nương nhớ con thì có thể đến tìm con bất cứ lúc nào”

Trăn Nhi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Ta cũng muốn ra ngoài, nhưng ngoại tổ phụ của con không cho. Ngay cả cha con cũng không xin giúp ta, ta nghĩ ta chỉ có thể bị bao vây trong bốn góc nhà dưới bầu trời này”

Tưởng Tích Tích cười với nàng ta: “Tam tiểu thư yên tâm, đại nhân đã nói với lão gia, đến khi bắt được kẻ xấu, ngài ấy sẽ không bắt cô ở trong nhà suốt ngày nữa. Cô hãy kiên nhẫn chờ ở nhà vài ngày, đến lúc đó, chỗ nào mà chẳng đi được”

Đoàn Trăn Nhi gật đầu: “Ta cũng mong có thể bắt được kẻ đó sớm, cũng không phải vì bản thân, mà là vì nhị tỷ. Sáu năm rồi, mà vẫn chưa bắt được hung thủ, hẳn là ở trên trời tỷ ấy cũng không được yên lòng”

Tưởng Tích Tích ở bên cạnh an ủi: “Cô yên tâm, ngày này sẽ không còn xa nữa”

Họ nói xong rồi đi ra từ, vừa đi ra ngoài sân, chợt nhìn thấy Lý Thân ôm một tiểu nha đầu mặt mày nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, đầu tóc rối bù, chỉ còn lại hơi tàn để níu kéo sự sống đi vào.

“Lý đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? Nàng ta là ai?” Đoàn Trăn Nhi bước về phía trước, nàng ta nhìn tiểu nha đầu trong lòng Lý Thân, vẻ mặt đầy thông cảm.

“Cũng không biết tiểu hành khất từ đâu tới, ngất trước phủ chúng ta, lão gia bảo ta đưa vào chăm sóc vài ngày” Lý Thân vừa nói vừa vội vàng ôm tiểu nha đầu đó đi vào trong.

Đoàn Trăn Nhi thở dài: “Nha đầu này trông trạc tuổi ta, nhưng lại thật đáng thương. Có thể thấy mỗi ngày ta đều than thở vì bị cha mình nhốt trong nhà, đúng là có phúc mà không biết hưởng”

“Di nương, di nương nói người ăn mày đó trạc tuổi di nương sao?” Giọng nói của Tấn Nhi truyền đến, bây giờ nó không còn trong trẻo, ngược lại có chút sợ hãi.

“Không phải sao? Trông nàng ta cũng đang tuổi cập kê, chắc cũng xấp xỉ tuổi ta”

Tấn Nhi cắn môi, dần dần trốn sau lưng Tưởng Tích Tích: “Xấp xỉ tuổi di nương sao? Vừa nãy con nhìn thấy rõ ràng Lý thúc ôm một lão bà bà, tóc đã bạc hết rồi…”

Đoàn Trăn Nhi và Tưởng Tích Tích đều phì cười, thậm chí Tưởng Tích Tích còn giơ hai ngón tay khua trước mặt cậu: “Sao còn nhỏ tuổi mà đã hoa mắt rồi, ngay cả tuổi tác cũng không phân biệt được?”

Tấn Nhi bị hai người giễu cợt nhưng cũng không tức giận, ngược lại còn chạy nhanh ra ngoài, ba bước thành hai chạy ra khỏi sân: “Rõ ràng là một lão thái thái, bà ta còn trừng đệ, ánh mắt rất hung dữ”

Nhưng vừa chạy được vài bước, cậu đã bị Tưởng Tích Tích bắt lại: “Dù là lão thái thái hay là tiểu cô nương thì chúng ta cũng sắp đi rồi, xe ngựa đang ở ngoài cửa, tổ phụ của đệ và mọi người đang ở nhà chờ đệ về”

***

Đêm giữa mùa hè mát mẻ hơn ban ngày một chút, màn đêm yên tĩnh, ánh trăng trong sáng, thêm một lớp ánh sáng bạc cho sân.

Đoàn Trăn Nhi ngồi ngay ngắn trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào ánh trăng khắp mặt đất, suy nghĩ lại bất giác bay về nơi xa: Gần đây thành Biện Lương lại có người chết rồi. Mặc dù cha không nói với nàng ta nhưng nàng ta đã biết được chuyện này từ trong cuộc bàn tán của những tôi tớ. Nghe nói người bị giết là một cô nương của Lưu Quang lâu, lúc bị phát hiện, da cả người đều không còn nữa, giống hệt kiểu chết của nhị tỷ. Cái này không tính là gì, hôm nay lúc Lý Thân từ bên ngoài trở về, ánh mắt tránh né. Nàng ta hỏi có phải bên ngoài lại xảy ra chuyện gì không, hắn ta im lặng không nói. Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn ta, Trăn Nhi có thể đoán được một chút, chắc chắn là lại có nữ nhân bị lột da rồi, hắn ta sợ nàng ta sợ hãi nên mới không nói.

Đoàn Trăn Nhi nhìn về phương xa, xem ra hung thủ giết chết nhị tỷ sáu năm trước lại đến Biện Lương gây án rồi. Nàng ta tưởng rằng chuyện xảy ra ở Tân An chỉ là ngoại lệ. Nào ngờ kẻ đó lại nhanh chóng lẻn đến Biện Lương như vậy, còn lập tức giết luôn hai người.

Kẻ đó rốt cuộc là ai, tại sao lại to gan lớn mật như vậy, sau sáu năm lại dám gây án ở Kinh thành đông đúc tấp nập? Loại hành vi này quả thật đang khiêu khích trắng trợn về quyền uy của quan phủ. Hay là kẻ đó tin rằng mình có bản lĩnh có thể trốn thoát dưới sự canh gác nghiêm ngặt của nha dịch. Và với tình hình trước mắt, rõ ràng kẻ đó vẫn chưa bị bắt, không thì tỷ phu cũng sẽ về nhà mà không phải cứ tuần tra bên ngoài. Nhưng đây đường đường là Biện Lương, Đông Kinh phồn hoa của Đại Tống, một kẻ giết người như kẻ đó thì có thể trốn đến đâu?

Nghĩ đến đây, lòng Trăn Nhi vô cùng hỗn loạn, nóng lòng sốt ruột, trán cũng đổ một lớp mồ hôi. Nàng ta dứt khoát đứng dậy, đến bên chậu nước để rửa mặt, đang định lau mặt, đột nhiên lại nhìn thấy một bóng người trong sân.

Nàng ta giật mình, chợt thốt lên hai chữ: “Đại tỷ”

Người đó không trả lời mà cứ bước từng bước đến bên cửa sổ. Khi người đó đến gần, Đoàn Trăn Nhi mới nhìn rõ hoá ra là tiểu nha đầu hôm nay hôm nay được Lý thúc cứu, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Là cô à, cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Da mặt tiểu nha đầu không hề động đậy, giọng nói cũng rất cứng nhắc: “Đa tạ tiểu thư quan tâm, cơ thể ta đã không còn đáng ngại nữa”

Vừa dứt lời, nàng ta lập tức đi thẳng vào khuê phòng của Đoàn Trăn Nhi, cầm những hộp phấn son tráng men tinh tế lên.

Đoàn Trăn Nhi không để ý đến sự đường đột của nàng ta, một nha đầu chạy nạn từ nơi khác tới, không hiểu quy củ cũng là điều bình thường, nên Đoàn Trăn Nhi chỉ mỉm cười: “Cô thích những son phấn này sao? Đây đều là những thứ mà nhà ta làm ra, bình thường ta cũng không dùng, chỉ để ở đó thôi, nếu cô muốn thì ta tặng cho cô”

Tiểu nha đầu đó nghểnh cổ, cười đầy ẩn ý, nàng ta nhìn Đoàn Trăn Nhi, nét cười càng ngày càng sâu: “Những thứ này thật sự không thể lọt vào mắt ta. Ta có một thứ tốt, có thể cho cô nương dùng thử, sau khi dùng, có sẽ biết, những thứ son phấn của nhà cô chẳng qua chỉ là những vật thô tục, tầm thường”

Nghe thấy thế, Đoàn Trăn Nhi hơi sững sờ, thầm nghĩ nha đầu này khẩu khí không nhỏ. Dù thế nào thì Ngọc Xuân Lâm của họ cũng là tiệm son phấn đứng nhất nhì cả nước. Sao đến chỗ nàng ta, lại trở thành hàng rác tầm thường? Nhưng Đoàn Trăn Nhi cũng không tức giận, chỉ xòe bàn tay với nàng ta: “Nếu cô nương thật sự có thứ tốt, thì lấy ra cho ta mở mang kiến thức một chút, Trăn Nhi kiến thức hạn hẹp, thật sự muốn xem cô nương có bảo bối gì?”

“Thật sự muốn xem sao?”

Lúc nàng ta nói câu này, ánh mắt nàng ta lóe lên ánh sáng sâu xa, khiến lòng Đoàn Trăn Nhi chợt thắt lại. Nhưng những lời vừa nói ra không thể rút lại, nàng ta lại đưa bàn tay về phía trước: “Cô nương không cần giấu cái quý giá như không hề có nữa”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)