Hồng Ngọc nằm trên chiếc giường lớn phủ gấm mềm mại, lăn qua lăn lại. Nàng ta lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ được ngủ trên chiếc giường rộng và thoải mái như vậy. Sau khi lăn lộn một lúc, nàng ta thở dài một hơi, ôm chăn vào lòng, tay vuốt ve chăn gấm: “Tiếc quá, tiếc quá, không có được dáng vẻ như hoa như ngọc như họ, không những có thể kết giao với những quý công tử của thành Biện Lương, mà còn có được rất nhiều ngân lượng. Không giống như bây giờ, ngày nào cũng mệt gần chết, còn phải làm những việc hầu hạ này”Hít vào hương thơm thoang thoảng trên nệm, nàng ta cuộn mình lại thành một tư thế thoải mái, nàng ta cứ nằm như vậy, không lâu sau, cuối cùng chìm vào giấc mộng.
Trong mơ, Hồng Ngọc nghiễm nhiên trở thành hoa khôi nổi tiếng của thành Biện Lương. Nàng ta khoác tấm voan mỏng, dưới vô số ánh mắt nóng bỏng mà tận tình nhảy múa uyển chuyển, tóc đen như mực, phóng khoáng tự nhiên như tiên nữ.
Nàng ta mỉm cười, dù đang ở trong giấc mơ, nhưng tiếng cười vẫn lan ra khóe miệng, chậm rãi len lỏi trong tai bóng đen đang đứng bên giường.
Đột nhiên, trong mơ, Hồng Ngọc bị trượt chân, cơ thể ngã xuống mặt đất, trâm cài tóc trên đầu cắm xuống đất, lại đâm vào da đầu nàng ta. Nàng ta đau, đau đến mức nhăn mặt lại, sau lưng căng chặt. Nàng ta đột nhiên mở to mắt, thở hổn hển trong bóng đêm.
Dường như trên có gì đang chảy xuống, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau, Hồng Ngọc đưa tay ra lau, mua bàn tay vừa chạm vào da mặt, thì cứng đơ không động đậy nữa.
Mặt nàng ta nóng hổi và trơn trượt, như thiếu một lớp ngăn cản. Đồng thời, nàng ta cảm thấy thứ gì đó đang tuột xuống theo cánh tay, theo phần lưng, vừa lột xuống vừa phát ra tiếng xì xì rất khẽ.
Một cơn đau dữ dội ập đến, ùn ùn kéo đến, như sóng lớn cuồng ngạo, cuốn lấy nàng ta, đau đến mức khiến nàng ta không thể hô hấp, cũng chẳng kêu lên nổi.
Hồng Ngọc cố gắng mở rộng mắt ra, lúc này mới nhìn thấy một bóng người căng phồng đứng bên mép giường. Nhờ ánh trăng, nàng ta nhìn thấy đó là một lão thái thái mặc áo khoác rộng thùng thình, mái tóc hoa râm dài rối tung trước mặt, đôi mắt trống rỗng phản chiếu từ bên trong, thờ ơ nhìn chằm chằm nhìn vào người máu me đã lột một nửa lớp da trên giường.
“Cô nương, đừng sợ, sẽ nhanh kết thúc thôi” Bà ta cười toét miệng, nếp nhăn trên mặt chụm lại với nhau: “Cũng vì cô không tốt số, ai bảo cô là hoa khôi của Lưu Quang lâu chứ. Ta ở trên đường nghe người ta kể, cô nương xinh đẹp nhất trong thành là Lục Diệu Tuệ mới được chọn. Vậy nên lão thân chỉ có thể mượn lớp da của cô để dùng. Nhưng cô cứ yên tâm, ta sẽ không lãng phí vô ích bộ da này đâu. Nếu đương kim hoàng thượng thật sự yêu thích, thì cũng là phúc mà dù mấy đời cô cũng không tích góp được”
Nghe thấy thế, nàng ta muốn kêu lên thành tiếng. Nàng ta đã từng mơ thấy mình trở thành hoa khôi của Lưu Quang lâu không biết bao nhiêu lần. Nhưng nào ngờ, khi nghe thấy hai chữ này trong hiện thực, nàng ta lại tuyệt vọng đến vậy.
Nước mắt rơi trên khuôn mặt không còn lớp da, khiến cho lớp thịt non đau đớn, nàng ta cố gắng mở miệng, thốt ra một vài âm tiết cuối cùng của cuộc đời: “Ta không phải hoa khôi… không phải hoa khôi”
“Không phải sao?” Bạch y lão thái cười nhìn cái xác đẫm máu trên giường. Bà ta nhặt tấm da người chất đống bên chân Hồng Ngọc lên, rũ y phục bên trên ra, cẩn thận đánh giá nó dưới ánh trăng.
Cứ nhìn mãi nhìn mãi, nụ cười trên mặt bà ta tắt ngúm, tấm da này rất thô, vàng đen lẫn lộn, dù nhìn thế nào thì cũng không phải cô nương mịn màng, trắng trẻo đứng trên hành lang dưới mái hiên hôm nay.
Đang nghĩ thầm, tiếng người đột nhiên vang lên ngoài cửa, bạch y lao đến bên cạnh cửa sổ chưa đóng nhanh như một cơn gió, nhảy qua cửa sổ, biến mất trong bóng tối.
Bà ta cầm da người trong tay, vừa lẩn trốn vừa ẩn nấp đến Tống cung. Phủ Khai Phong đã tăng cường phòng vệ, nha dịch tuần tra khắp nơi, thỉnh thoảng lại có một nhóm người đi ra từ chỗ tối, thường khiến người ta không thể trốn tránh. May mà bà ta nhẹ nhàng linh hoạt, có thể bò trên tường, đi trên mái hiên, nên đi như vậy rồi mà cũng không bị nha dịch bắt gặp.
Nhưng dù không bị người ta phát hiện thì trong lòng bà ta cũng bất an. Một tấm da như vậy, đừng nói là Hoa Ngụy phu nhân mà ngay cả bà ta cũng thấy chướng mắt. Vừa đen vừa vàng, nhất là mười ngón tay, đầy vết chai, sờ vào cũng đau tay, làm sao bà ta dám đưa ra chứ?
Sắp đến gần hoàng cung rồi nhưng bà lại không đi nữa. Bà ta nằm sấp trên mái hiên, nghĩ xem làm sao để đi báo cáo kết quả. Đang suy nghĩ thì có hai nam nhân lại đi vào góc tường tiểu tiện, trong tiếng nước róc rách, bà ta nghe thấy hai kẻ say rượu cười nói gì đó.
“Huynh đoán xem cô nương xinh đẹp nhất ở thành Biện Lương này là ai?”
“Lưu Quang lâu có nhiều cô nương nhất, những cô nương đứng đầu bảng người nào cũng đẹp”
“Chậc, những cô nương ở Lưu Quang lâu đều tầm thường, không được tính là gì, theo ta thấy, xét về xinh đẹp, phải nói đến tam tiểu thư của Ngọc Xuân Lâm”
“Lão họ Đoàn quản rất nghiêm, từ sau khi hai cô con gái của ông ta mất, tam tiểu thư hầu như không bao giờ ra ngoài, huynh gặp bằng cách nào?”
“Gia huynh buôn bán dược liệu, mấy ngày trước, ta theo huynh ấy đến Đoàn gia để bàn chuyện làm ăn, vô tình nhìn thấy vị tiểu thư đó. Không quá lời khi nói rằng từ khi lọt lòng, ta chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy, da trắng như tuyết, vô cùng xinh đẹp, đúng là không phải người ở chốn trần gian. Lúc đó ta nhìn đến ngây người, nếu nhị ca không gọi, suýt chút nữa thì ta chẳng bước đi được nữa”
“Thảo nào Đoàn lão gia lại quản nghiêm như vậy, nếu tam tiểu thư thật sự xinh đẹp như huynh nói thì thực sự rất dễ gặp chuyện”
Hai gã say rượu kéo quần lên, vòng tay qua vai nhau rời đi. Bạch y lão thái lại nghe hết những lời hai gã vừa nói. Trong mắt bà ta lóe lên nét cười nham hiểm, chậm rãi đứng thẳng người dậy, khoác lớp da của Hồng Ngọc lên người.
***
Bởi xe ngựa kéo hàng sẽ đến vào sáng sớm, nên Lý Thân ngày nào cũng dậy rất sớm, sắp xếp những hàng phải đưa đến tiệm, rồi lại mở cửa lớn ra, chờ phu xe đến chuyển hàng.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, hắn ta chuẩn bị hàng xong, lập tức mở cửa ra chuẩn bị ra ngoài canh chừng. Vừa đi ra ngoài cửa, chợt nhìn thấy có một người đang nằm trên bậc thềm trước cửa, vừa gầy vừa nhỏ, trông có vẻ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Lý Thân vội vã bước lên phía trước, đặt ngón trỏ dưới mũi nàng ta, may thay, nàng ta còn thở. Nhưng má hóp, da mặt vừa đen vừa vàng, có vẻ đã nhịn đói mấy ngày rồi.
Hắn ta đang định vào trong bẩm báo, Đoàn Tri Hành đã chắp tay sau lưng đi ra, nhìn thấy cô nương nằm trên mặt đất đó thì vội hỏi: “Chuyện này là sao vậy?”
“Lão gia, ta vừa mở cửa ra thì nhìn thấy nàng ta nằm đây, chắc là đã mấy ngày rồi không ăn uống gì nên mới ngất đi”
Từ sau khi mất hai cô con gái, Đoàn Tri Hành càng không nỡ nhìn những cảnh thảm thương trên đời. Huống chi cô nương này cũng chỉ xấp xỉ tuổi Trăn Nhi, nên càng khiến ông ta thương xót. Vậy nên ông ta vội vàng sai Lý Thân đưa nàng ta vào trong phòng để tiện chăm sóc.