Mười ngón tay được sơn móng tay nhẹ nhàng cầm tấm da người trên bàn trang điểm lên, móng tay khảm vào da người, trông càng đẹp và mỏng hơnNàng ta tung da người giữa không trung, tóc cũng tung bay giữa ánh trăng, mang lại một mùi tanh thoang thoảng.
“Tấm da này hơi già” Nàng ta cau mày, hàng mi nhỏ như khói, trầm giọng thở dài: “Nhưng da vẫn nhẵn mịn”
Vừa dứt lời, nàng ta lại đặt tấm da người xuống, chậm rãi cởi y phục ra, đi đến trước gương xoay một vòng. Đột nhiên, nàng ta đứng yên, dần dần ghé mặt vào gương, cẩn thận nhìn một lúc. Sau đó cầm khăn tay lên ra sức lau, nhưng lại thấy không lau được gì hết. Nàng ta chán buông thõng tay, cánh môi khẽ run lên, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Có nếp nhăn cũng đành, vậy mà mặt ta lại có lốm đốm, đúng là thời gian trôi qua, khó giữ được thanh xuân…”
“Phu nhân, âm thầm chán nản là vô dụng nhất, cứ để ta hầu hạ phu nhân trang điểm”
Một bóng dáng già nua đi ra từ chỗ bóng tối phía sau, bà ta cầm tấm da người trên bàn trang điểm lên, chậm rãi cúi người xuống, ngồi xổm bên chân Hoa Ngụy phu nhân. Nhìn tấm da người nhẵn bóng lành lạnh dưới chân, Hoa Ngụy phu nhân hơi thất thần, sau đó mới chậm rãi bước vào trong.
Da người tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể, như thể có sự sống, nó leo từ chân lên đến tận đỉnh đầu, mỗi một tấc đều dán sát vào da Hoa Nhụy phu nhân.
Hoa Nhụy phu nhân chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, vô cùng dễ chịu, như thể nằm trên giường ngọc.
Chẳng bao lâu, giọng nói thăng trầm đó lại vang lên lần nữa: “Phu nhân, người nhìn xem, có phải lại quay lại tuổi mười sáu rồi không?”
Hoa Nhụy phu nhân mở mắt ra, ngồi xuống trước bàn trang điểm, hai tay ôm má, nhìn trái và phải trong gương, liên tục xoa má. Cuối cùng, nàng ta khẽ mỉm cười, nhưng đôi má lại có thêm sự sắc bén và hiu quạnh: “Bà biết Ngô mỹ nhân vừa được hoàng thượng nạp vào bao nhiêu tuổi không? Mười sáu tuổi, gương mặt trắng trẻo, mịn màng, có thể vắt ra nước. Bà bảo ta khoác tấm da già này, làm sao có thể giữ được trái tim hoàng thượng?”
Bóng người phía sau khẽ nhích nhích: “Mấy năm nay ta đều ở biên cương và nơi hoang vu để tìm người cho phu nhân, không dám hành động ở Kinh thành. Nhưng tấm da người này tiêu hao càng ngày càng nhanh, nếu cách xa phu nhân, e là không cung cấp được. Nhưng thành Biện Lương là nơi thế nào, dân số đông đúc, phòng vệ nghiêm ngặt, nếu muốn tìm một mục tiêu thích hợp, thật sự…”
Hoa Nhụy phu nhân lạnh lùng lườm bà ta: “Ta cũng biết bà bà khó xử, nhưng vài ngày nữa là hoàng thượng lại về Kinh rồi. Đến lúc đó, các phi tần đều phải đến điện Đại Khánh gặp hoàng thượng. Đã mấy năm rồi ta chưa được gặp hoàng thượng, đến lúc đó phải để người cảm thấy mới lạ, vậy nên lần này, ta quyết định không thể gặp người với diện mạo này”
Người đằng sau lui về chỗ tối: “Ta hiểu rồi, phu nhân yên tâm, ta nhất định tận tâm tận lực tìm cho người một tấm da người tốt nhất”
Trong gương lóe lên ánh sáng, phía sau đã không còn ai, Hoa Ngụy phu nhân lại nghiêng mình trước gương, lẩm bẩm: “Mắt ngọc mày ngài, ngọc cốt khoan thai, hoa không đủ tương xứng với màu sắc, nhụy cũng khó chịu được hình dáng của nó, Hoa Nhụy phu nhân, làm sao cũng già rồi”
Trong Lưu Quang lâu, Lục Diệu Tuệ ngồi bên giường, ngơ ngác nhìn tiểu nha hoàn Hồng Ngọc đang ngồi xổm một bên cởi giày và tất cho mình. Nhưng cảnh tượng vừa nãy nàng ta nhìn thấy lúc dựa vào lan can nhìn xuống lại hiện lên trong tâm trí.
Lúc đó, đám nam nhân dưới lầu thấy nàng ta đi ra, người nào người nấy như phát điên, có người huýt sáo, có người, có người gọi phương danh, thậm chí, thậm chí còn có người cởi miếng ngọc bích quý giá bên hông rồi ném lên ban công.
Nàng ta lần lượt hành lễ với họ, vừa thôi cười định quay người về phòng, đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng. Người đó lặng lẽ đứng giữa đám đàn ông, không nhúc nhích, nhìn mình chằm chằm, yên tĩnh đến kỳ lạ, trái ngược hoàn toàn với những nam nhân cuồng nhiệt xung quanh.
Đó là một lão bà, bà ta rất già, gương mặt toàn là nếp nhăn, đôi con ngươi vẩn đục sâu trong hốc mắt, khiến người ta không phân biệt được bà ta đang vui vẻ, tức giận hay là buồn bã. Nhưng, trong lòng Lục Diệu Tuệ lại có một suy nghĩ kỳ lạ, nàng ta cảm thấy tuổi tác thật sự của lão bà bạch y này còn già hơn vẻ ngoài rất nhiều. Dường như bà ta đã sống hơn mấy trăm năm rồi, đang không ngừng tìm kiếm, tìm một thứ quý giá và mong manh.
Nghĩ đến đây, nàng ta chợt rùng mình. Trong đêm hè nóng nực, vậy mà nàng ta lại nổi da gà.
Nàng ta vuốt ve lớp voan mỏng nơi cánh tay, cúi đầu hỏi Hồng Ngọc: “Chuyện của Nhuận Khanh tỷ đã có kết quả chưa?”
Hồng Ngọc không ngẩng đầu lên: “Không biết, người của quan phủ không đến nữa, không ai biết đã bắt được hung thủ chưa”
“Em theo tỷ ấy nhiều năm như vậy, cũng không muốn đến quan phủ dò hỏi sao?”
Hồng Ngọc ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ánh lên ánh sáng: “Em giờ đã là người của tiểu thư rồi, trong lòng chỉ có mình tiểu thư, đã quên sạch hết những chuyện và những người trước đây”
Mặc dù những lời này là tâng bốc nhưng lại khiến Lục Diệu Tuệ lạnh lòng, thầm nghĩ tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi nhưng lại là một kẻ gian xảo, cái gì cũng biết, trên làm dưới theo, thảo nào những ngày cuối cùng, Vương Nhuận Khanh lại bất hạnh như vậy, xem ra đã chịu đựng đủ sự lạnh lùng và ấm áp của thế gian. Lòng nàng ta chợt nặng nề: Qua vài năm nữa, nếu không còn dung nhan, có phải ta cũng rơi vào kết cục giống Vương Nhuận Khanh không?
“Tiểu thư nghỉ ngơi sớm chút đi, bây giờ thời tiết nóng nực, để em quạt cho tiểu thư, để tiểu thư ngủ ngon giấc” Vừa dứt lời, Hồng Ngọc lập tức đi đến bên bàn lấy quạt.
Lục Diệu Tuệ nằm xuống, đang định chợp mắt, một mùi thơm quen thuộc lại phả vào mũi. Ngay sau đó, phía sau chợt lạnh, tiếng thở dài khẽ lướt qua tai.
Nàng ta sợ hãi ngồi bật dậy, nàng ta nhận ra mùi hương này, đó là mùi phấn son mà Vương Nhuận Khanh thường dùng. Phấn son này là từ Ngọc Xuân Lâm, bên trong có dược thảo tự nhiên, trong hương thơm dịu xen lẫn với vị đắng dễ chịu, rất thích hợp dùng vào mùa hạ. Trong Lưu Quang lâu, chỉ có Vương Nhuận Khanh dùng loại son phấn này, bởi vì nàng ta sợ nóng nhất, nên cứ vào mùa hạ, nàng ta không hề dùng bột nước được điều chế từ cánh hoa.
“Tiểu thư, sao tiểu thư vẫn chưa nằm xuống, có phải tại nóng quá, không ngủ được không?” Hồng Ngọc không để ý đến vẻ mặt của Lục Diệu Tuệ, nàng ta cầm cây quạt hương bồ lớn đi đến bên giường, vẫn còn nói: “Nhuận Khanh tỷ đã sống trong căn phòng này năm năm rồi, bây giờ ma ma nhường nó cho tiểu thư, có thể thấy ma ma thật sự rất coi trọng tiểu thư”
“Năm năm, bây giờ tu hú chiếm tổ, thảo nào tỷ ấy không được thanh thản” Lục Diệu Tuệ lẩm bẩm.
“Tiểu thư, người nói gì?”
“Căn phòng ban đầu ta ở bây giờ đã có người ở chưa?”
Hồng Ngọc ngây người rồi lập tức trả lời: “Chưa, vẫn còn chưa dọn dẹp”
Lục Diệu Tuệ nắm lấy tay nàng ta: “Ta không quen ở đây, vẫn nhớ đến căn phòng ban đầu, tối nay em hãy ở đây, nếu ma ma đến hỏi, cứ nói là ta đã ngủ rồi”