Tân An Quỷ Sự

Chương 373: Guốc gỗ

Chương Trước Chương Tiếp

“Tuy nhiên, hiện giờ ta vẫn nhớ rõ, bên cạnh thi thể của thiếu nữ Nhật Bản kia có rất nhiều dấu vết hình vuông. Chỉ có điều năm đó, ta không nghĩ nhiều về nó. Bởi vì thiếu nữ kia cũng mang guốc, cho nên ta tưởng rằng đó chỉ là dấu giày của nàng ta mà thôi”“Vậy ý của tướng quân là những dấu vết trong cung cũng là do guốc gỗ lưu lại?”

“Ban đầu ta cũng không nghĩ sâu xa như vậy. Nhưng bây giờ, Đồng Quan đã bị giết, ta buộc phải liên kết vụ án này với sự việc sáu năm trước”

Lý Hồng thấp giọng nói: “Tướng quân! Thuộc hạ từng nghe có người nói rằng sáu năm trước, ở Kinh thành của chúng ta cũng có mấy vụ giết người lột da…”

“Ta biết” Đôi mắt Hà Tư chợt ảm đạm, sắc mặt u ám như bị nhiễm một tầng sương băng giá.

Lý Hồng hơi kinh ngạc khi thấy dáng vẻ này của hắn ta, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải đi bộ xuống phía sau núi đá. Vừa tới chân núi, họ gặp hai cung nữ đang từ xa tiến lại gần, bàn luận xôn xao. Một người trong số họ nói: “Tên Đồng Quan kia vốn hiền lành và thân thiện, giao thiệp với người khác cũng rất tốt. Cũng không biết là ai lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Thật là kỳ quái!”

Một người khác đáp: “Gần đây, Biện Lương liên tục xuất hiện những vụ việc kỳ lạ. Ta nghe nói ngày hôm qua, một xác chết bị lột da đã được tìm thấy ở sông Biện. Ngươi đoán xem đó là ai? Chính là hoa khôi của Lưu Quang lâu đấy!”

Toàn thân Hà Tư lập tức chấn động khi nghe thấy từ “lột da”. Hắn ta bất động. Lý Hồng đang định gọi Hà Tư thì lại thấy hắn ta sải bước ra khỏi cổng cung, di chuyển nhanh như một cơn gió.

“Tướng quân! Tướng quân! Ngài muốn đi đâu vậy?” Lý Hồng bám theo phía sau, chạy nhanh đến mức không thở ra hơi.

“Phủ Khai Phong! Đã sáu năm rồi! Lần này, ta nhất định sẽ không để cho hung thủ chạy thoát nữa”

***

Khi Hà Tư đến phủ Khai Phong thì nhìn thấy rất nhiều người đang tụ tập ở đó, người xa lạ hay người quen biết đều có. Tuy nhiên, người khiến hắn ta ngạc nhiên nhất chính là tiểu nha đầu vừa đến tìm hắn ta vài ngày trước cũng đang ở đó. Nàng ta và một quan doãn* tên là Bạch Khánh Chi của phủ Khai Phong đang đứng bên cạnh một nam nhân trẻ tuổi và anh tuấn, cẩn thận lắng nghe những lời hắn nói. Chỉ có điều, Tưởng Tích Tích đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Hà Tư thì cơ thể thoáng đông cứng lại, vẻ mặt cũng đề cao cảnh giác.

(*) Quan doãn: tên một chức quan thời xưa.

Bạch Khánh Chi cũng đã nhìn thấy Hà Tư, ra vẻ chào đón hắn ta và nói: “Hà đại nhân! Hôm nay, ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy?”

Người thanh niên trẻ tuổi đứng phía sau Bạch đại nhân vừa mỉm cười vừa hỏi: “Vị này là…?”

“Trình hiền đệ! Vị này chính là thống lĩnh cấm vệ quân Bộ binh, Hà đại nhân. Hà đại nhân, vị này chính là huyện lệnh của Tân An, Trình Mục Du”

Ông ta giới thiệu hai bên ngắn gọn, sau đó đứng sang một bên để họ chào hỏi nhau, nhưng Hà Tư chỉ khẽ gật đầu, sau đó đi ngang qua khoảng trống giữa hai người bọn họ, bước thẳng đến cái xác được phủ vải trắng ở phía trước mặt: “Bạch đại nhân! Đây có phải là hoa khôi của Lưu Quang lâu hay không?”

Bạch Khách Chi thoáng sửng sốt, bối rối bước đến gần Hà Tư và nói: “Đúng vậy! Thi thể của nàng ta đã được tìm thấy ở sông Biện vào chiều hôm qua”

Hà Tư nhìn ông ta và đáp: “Ta biết yêu cầu này không được phù hợp cho lắm, nhưng ta có thể xem qua thi thể này được không? Bởi vì trong cung cũng xảy ra một vụ án tương tự cho nên ta e rằng giữa hai vụ án có mối liên kết nào đó!”

“Trong cung cũng xảy ra vụ án tương tự sao?” Trình Mục Du nhìn Hà Tư và hỏi.

Ánh mắt của Hà Tư thoáng liếc về phía Trình Mục Du và hỏi Bạch Khánh Chi: “Bạch đại nhân! Tại sao vụ án này xảy ra ở Biện Lương mà một huyện lệnh của Tân An lại có thể vào đây?”

Bạch Khánh Chi vội vàng tiến lên phía trước để hòa giải: “Có lẽ Hà đại nhân không biết, thật ra ở Tân An cũng đã xảy ra một vài vụ án tương tự, cho nên…”

Ông ta chưa kịp nói hết lời thì Tưởng Tích Tích đã đi tới trước mặt Hà Tư và nói: “Có thể là do Hà đại nhân chưa đọc đủ nhiều sách nên mới không hiểu cấp bậc lễ nghi ra sao. Đại nhân của ta đang nói chuyện với ngài, nhưng hình như ngài không nghe thấy thì phải? Lẽ nào tất cả quan nhân ở Biện Lương đều giống như đại nhân, kiêu ngạo và khinh người như vậy sao?”

Nàng ta dùng những lời này để mắng hai người cùng một lúc, khiến bầu không khí trong phòng đột nhiên lạnh đi. Hà Tư nhìn ánh mắt chăm chú, nghiêm túc của Tưởng Tích Tích và sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng ta, tạm thời đứng yên bất động.

Cuối cùng, người hòa giải cũng xuất hiện. Tiếng cười sảng khoái của Lưu Tự Đường từ ngoài cửa truyền vào: “Ôi! Phủ Khai Phong hôm nay náo nhiệt quá. Ở đây có nhiều bằng hữu như vậy, xem ra ta đến rất đúng lúc”

Cuối cùng Bạch Khánh Chi cũng dám thả lỏng: “Lưu đại nhân! Ngài đến thật đúng lúc. Tên sát nhân lột da sáu năm trước lại tiếp tục gây án rồi. Vụ án này thật sự rất phức tạp và rối rắm khiến cho ta điều tra đến sứt đầu mẻ trán. Hiện giờ, mọi người đang cùng nhau thương lượng, nói không chừng sẽ tìm ra được kế sách nào đó”

Lưu Tự Đường khẽ gật đầu với ông ta rồi bước đến trước mặt Hà Tư: “Hà đại nhân! Vừa rồi ở ngoài cửa, ta nghe ngươi nói rằng vụ án giết nội thị trong cung có liên quan đến vụ án này. Ngươi có thể nói cho mọi người biết nguyên nhân được không?”

Tuy Lưu Tự Đường và Hà Tư đều giữ chức cấm vệ quân, tuy nhiên, Lưu Tự Đường lại là cấp trên của hắn ta, cho nên Hà Tư chỉ có thể tạm gác lại cảm xúc cá nhân, sau đó kể lại câu chuyện về đám thương nhân Nhật Bản mà hắn ta đã gặp ở Bình Dương hồi sáu năm trước.

Trình Mục Du nghe xong thì lập tức vỗ tay thật mạnh: “Đúng rồi! Ta cũng suy đoán hung thủ là một nữ nhân đến từ Nhật Bản. Bây giờ, nghe những lời này của Hà đại nhân, lập luận của ta dường như càng thêm vững chắc”

Hắn vui mừng khôn xiết khi đã tìm ra điểm mấu chốt của vụ án. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, Trình Mục Du lại hỏi Hà Tư: “Hôm nay trong cung đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào có người lại bị lột da sao?”

Hà Tư thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu đáp: “Thật ra không phải vậy. Tối hôm qua, một nội thị trong cung bị ai đó dùng dao đâm chết. Chỉ có điều, bên cạnh thi thể kia có dấu vết của đôi guốc gỗ”

“Bị dao đâm chết? Hành động này khác với những thủ đoạn giết người trước đây của bà ta” Lưu Tự Đường xen vào.

“Cho nên ta không cho rằng tên nội thị kia đã bị bà ta giết. Có lẽ bà ta đang trốn đâu đó ở thâm cung” Hà Tư bày tỏ suy nghĩ của mình.

“Hà đại nhân phân tích không tồi. Trình mỗ cũng muốn vào hậu cung điều tra một phen, xem thử có thể tìm ra manh mối giá trị nào không”

“Trình đại nhân đang nghi ngờ năng lực của cấm vệ quân hay sao? Sợ bọn ta bỏ sót manh mối cho nên ngài phải đích thân đến đó điều tra vụ án?” Hà Tư lộ ra vẻ mặt khó chịu.

Tưởng Tích Tích đứng bên cạnh nghe không lọt tai, đang định đáp trả, nhưng lại bị Trình Mục Du ngăn lại. Thấy bầu không khí sắp đông cứng lại, Lưu Tự Đường vội vàng mỉm cười và nói với Trình Mục Du: “Trong hoàng cung có rất nhiều cung điện dành cho phi tần, không phải là nơi có thể ra vào dễ dàng. Trình huynh cứ giao việc tìm người cho đệ và Hà Tư đảm nhận đi. Nếu đã xảy ra án mạng thì từ trên xuống dưới đều cực kỳ coi trọng. Nếu hung thủ thật sự còn lẩn trốn trong cung thì nhất định sẽ không chạy thoát được đâu!”

Trình Mục Du gật đầu: “Vậy thì làm phiền hai vị đại nhân!”

Lưu Tự Đường vỗ nhẹ lên bả vai của hắn, đoạn nhìn về phía Tưởng Tích Tích và chớp mắt mấy cái. Sau đó, hắn ta mới cùng Hà Tư rời khỏi phủ Khai Phong. Vừa mới đi được vài bước, giọng nói của Trình Mục Du chợt vang lên từ phía sau.

“Hà đại nhân!”

Hà Tư thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu lại thì lập tức bắt gặp ánh mắt của Trình Mục Du đang nhìn về phía mình với một nụ cười khó hiểu.

“Hà đại nhân! Nếu uống nhiều Hạ Cô Thảo thì có thể chữa được chứng bệnh suy nhược cảm xúc. Ngài có thể uống thử xem”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)