“Lẽ nào thật sự là cùng một người gây ra?” Hà Tư lâm vào suy tư: “Chẳng lẽ đêm qua, người kia đột nhập vào hậu viện của hoàng cung chỉ để giết một nội thị thôi sao? Hành động đó cũng quá mạo hiểm rồi”Đang nghĩ ngợi, giọng nói của Lý Hồng từ xa truyền đến: “Tướng quân! Một đầu bếp của ngự phòng* vừa mới đến đây, nói rằng hắn ta biết Đồng Quan đã đi đâu vào tối hôm qua”
*ngự phòng: phòng bếp ở trong hoàng cung.
Hà Tư lập tức đứng dậy, nhìn thấy Lý Hồng đang dẫn một người tiến về phía mình. Người đầu bếp kia nhìn thấy thi thể kinh khủng và thê thảm của Đồng Quan thì sợ đến mức tay chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.
“Hôm qua lúc gặp nhau thì hắn ta vẫn còn khỏe mạnh. Tại sao bây giờ… bây giờ lại biến thành bộ dạng này rồi!”
“Tối hôm qua, ngươi đã nhìn thấy hắn ta sao?” Hà Tư tiến lên trước vài bước.
“Hắn ta… Đồng Quan nhờ ta chuẩn bị một cái đầu dê cho hắn ta, cho nên… Cho nên tối hôm qua, hắn ta mới đến ngự phòng để lấy cái đầu dê kia và mang đi” Tên đầu bếp kia sợ hãi đến mức nói năng không lưu loát.
“Đầu dê? Hắn ta cần thứ đó để làm gì?” Hà Tư khó hiểu.
“Đồng Quan nói là muốn tặng nó cho ai đó!”
“Tặng cho ai?”
Người đầu bếp nuốt nước bọt và đáp: “Đồng Quan không nói rõ ràng. Nhưng lúc đó, ta đã nói đùa rằng hắn ta muốn tặng nó cho vị nương nương đang ở điện Thúy Vi đúng không. Đồng Quan nghe xong thì chỉ mỉm cười và không phủ nhận”
“Điện Thúy Vi?” Hà Tư cau mày: “Chẳng lẽ là đưa cho Hoa Nhụy phu nhân?”
“Thực ra, tất cả chỉ là suy đoán của ta mà thôi. Tuy Đồng Quan đảm nhiệm việc chăm sóc cho vị… vị phu nhân kia, thế nhưng hắn ta có vẻ quan tâm quá mức, chuẩn bị cẩn thận và tỉ mỉ cho vị kia từ cái ăn đến cái mặc. Có vài lần, Đồng Quan còn dùng nguyệt ngân* của mình đưa cho người ở ngự phòng, nhờ họ cho vị phu nhân kia thêm mấy món ngon khác. Ngài nghĩ xem, ai cũng biết Hoa Nhụy phu nhân không được sủng ái. Hoàng thượng giữ bà ta lại trong cung cũng chỉ vì niệm chút tình cũ mà thôi. Đã nhiều năm rồi, hoàng thượng không hề đặt chân tới điện Thúy Vi. Vì vậy, Đồng Quan quan tâm đến bà ta nhiều như vậy cũng là do tâm tư của hắn ta. Hơn nữa, Đồng Quan cũng chưa từng làm những chuyện tương tự cho các vị nương nương của các cung điện khác. Bởi vậy, bọn ta luôn giễu cợt Đồng Quan, nói rằng hắn ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga…”
*Nguyệt ngân: lương hàng tháng.
“Vậy tối hôm qua, sau khi Đồng Quan lấy đầu dê ở chỗ của ngươi thì lập tức đi thẳng đến điện Thúy Vi?”
“Chuyện này thì tiểu nhân không biết. Nhưng cái đầu dê kia khá lớn, hôm qua trời lại nóng như vậy, Đồng Quan sao có thể khiêng nó bằng tay và đi lại trong cung chứ?”
Hà Tư và Lý Hồng tìm kiếm khắp ngọn núi đá. Cuối cùng, hai người đến trước cổng điện Thúy Vi, nhìn cánh cửa loang lổ trước mặt, sau một hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.
“Đại nhân! Hay là chúng ta hãy gõ cửa và hỏi thăm một chút. Nếu người bên trong điện đồng ý cho chúng ta vào thì chúng ta có thể điều tra tình hình bên trong đó, không hề trở ngại” Lý Hồng xin ý kiến của Hà Tư.
Hắn ta trừng mắt nhìn thuộc hạ và nói: “Hoàng thượng và hoàng hậu đều đã rời khỏi hoàng cung. Nếu không có ý chỉ của họ thì không ai được phép tự tiện điều tra trong cung cấm. Đây chính là cung quy, ngươi và ta há có thể không tuân theo?”
“Chỉ có điều, đây không phải là một điện thuộc hoàng cung. Đây là điện Thúy Vi. Cho dù có ai đó mạo phạm đến vị nương nương bên trong thì e là cũng sẽ không ai muốn truy cứu”
“Ngươi học được cái thói nịnh trên gạt dưới* ở đâu vậy? Suy cho cùng, nương nương vẫn là nương nương. Cho dù vị này không được sủng ái, chúng ta cũng không thể mạo phạm người”
*nịnh trên gạt dưới: nịnh bợ người mạnh và giẫm đạp kẻ yếu thế
Lý Hồng bị giáo huấn một hồi, không dám nói thêm một câu dư thừa nào nữa. Hắn ta đứng ở phía sau Hà Tư, rụt rè đè thấp giọng hỏi: “Tướng quân! Vậy hiện giờ chúng ta nên làm gì? Ta đã tìm kiếm khắp nơi trên núi đá nhưng không phát hiện bất kỳ manh mối có giá trị nào”
Hà Tư vừa định trả lời thì cánh cửa cung điện phía trước chậm rãi mở ra. Một bóng dáng thướt tha đứng ở giữa hai cánh cửa, phong thái nhã nhặn trầm tĩnh như một đóa hoa xinh đẹp trong nước: “Đại nhân! Có phải trong cung đã xảy ra chuyện gì không?”
Hà Tư và Lý Hồng vội vàng quỳ xuống: “Đã quấy nhiễu nương nương rồi! Thật không dám giấu giếm, một nội thị tên là Đồng Quan đã bị ai đó giết chết, hiện giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ”
Người đứng giữa cửa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa đứng không vững, đành phải vịn chặt vào cửa đại sảnh, vừa vuốt ngực vừa nói: “A di đà phật! Kẻ nào mà lại độc ác như vậy, dám ra tay sát hại người ở hậu cung…”
“Nương nương” Hà Tư cúi đầu thi lễ và nói: “Thần mạo muội hỏi người một câu, không biết tối hôm qua, nương nương có từng gặp Đồng Quan hay không?”
“Có! Chính vì tối hôm qua khi gặp ta, hắn ta vẫn còn khỏe mạnh, cho nên ta mới khiếp sợ khi nghe tin này”
“Tối hôm qua, Đồng Quan đã đến điện Thúy Vi của nương nương, đúng không?”
“Hôm qua, ta đột nhiên muốn ăn một món của cố hương nơi đất Thục, tên là Tứ Phi Dương, cho nên đã nhờ Đồng Quan đến ngự phòng, lấy một cái đầu dê và mang đến đây cho ta. Sau khi giao đồ xong, hắn ta lập tức rời đi. Về việc Đồng Quan đã đi đâu thì ta cũng không biết. Chỉ có điều, nếu đại nhân nghi ngờ ta thì có thể vào điện Thúy Vi để điều tra. Ta sống một mình ở đây đã lâu, cho đến giờ cũng chưa từng bị người khác quấy rầy. Không ngờ rằng chỉ vì cái chết của một tên nội thị mà lại khiến bản thân dây vào phiền phức không đáng có!”
Khi nói lời này, giọng điệu của nàng ta trầm thấp, vừa hơi nhún nhường lại có phần sợ hãi, khiến cho Hà Tư nghe xong thì trong lòng không mấy dễ chịu, cảm thấy bản thân có lỗi, lập tức vội vàng cúi người thi lễ một lần nữa: “Nương nương đã lo lắng nhiều rồi! Thần nào dám tự tiện xông vào tẩm cung của nương nương. Chúng thần đang tuần tra ở khu vực gần đây. Nếu không có việc gì nữa thì chúng thần xin phép cáo lui”
Dứt lời, Hà Tư đứng dậy và định rời đi. Nhưng vào khoảnh khắc định xoay người lại, hắn ta vô tình bắt gặp ánh mắt của Hoa Nhụy phu nhân đang nhìn mình chăm chú, nước mắt lưng tròng, lệ tuôn lấp lánh.
Hắn ta lập tức sửng sốt, đột nhiên nhớ tới đôi mắt của nữ nhân trong hồi ức, cơ thể lập tức cứng đờ giống như có người điểm huyệt, toàn thân không thể nhúc nhích được.
“Đại nhân! Đã đến lúc phải đi rồi” Lý Hồng ở bên cạnh khẽ kéo cánh tay của hắn ta. Sắc mặt của Hà Tư đỏ bừng, lúc này mới định thần lại, vội vàng đi theo thuộc hạ xuống núi.
“Đại nhân! Vừa rồi ngài bị làm sao vậy? Tự dưng lại ngây người như thế?” Lý Hồng đi bên cạnh, vừa cười vừa hỏi.
Hà Tư đợi hắn ta cười đủ mới nghiêm nghị nói: “Vừa rồi, ta lại nhìn thấy dấu vết đó trên đồi cây hạnh”
Lý Hồng kinh ngạc hỏi lại: “Chính là… là dấu vết mà chúng ta đã phát hiện vào tối hôm qua? Nếu vậy, hung thủ đã giết Đồng Quan chính là người đã lẻn vào cung hay sao?”
Hà Tư nhìn về phía xa với đôi mắt rực lửa: “Ta e rằng, chuyện lần này còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều”
“Vì sao tướng quân lại nói như vậy?”
“Bảy năm trước, khi ta đóng quân ở Chiết Giang thì có một thuyền buôn của Nhật Bản, chở theo mười chín người cả nam lẫn nữ, gặp sóng lớn ngoài khơi Chiết Giang cho nên trôi dạt đến Bình Dương thuộc Ôn Châu. Cấp trên ra lệnh cho ta phải cứu trợ và giúp họ về nước. Nhưng vào ngày dẫn bọn họ lên thuyền, ta lại phát hiện thiếu hai người, vì vậy chỉ có mười bảy người thực sự lên thuyền vào ngày hôm đó để trở về Nhật Bản”
“Sau này, đại nhân có tìm thấy hai người kia không?”
“Chỉ tìm thấy một người. Tuy nhiên, khi được phát hiện, nàng ta đã là một cái xác”
“Một cái xác?”
Hà Tư bẻ gãy một nhánh cây bên cạnh, tiếp lời: “Ta còn nhớ rõ, hai người phụ nữ mất tích là một già một trẻ. Nhưng năm đó, bọn ta chỉ tìm thấy thi thể của một thiếu nữ ở một nơi hẻo lánh. Hiện trường là căn nhà của người dân. Cơ thể của nàng ta đầm đìa máu tươi, làn da đã bị lột ra, lột sạch đến mức không còn gì sót lại”
Lý Hồng che miệng kêu lên: “Thê thảm như vậy sao? Tướng quân, năm đó, ngài có bắt được hung thủ không?”
Hà Tư lắc đầu: “Không! Bọn ta chẳng những không bắt được kẻ sát nhân mà còn không tìm được bà lão kia”