“Không dám giấu giếm đại nhân, ta quả thật chưa từng gặp mặt phu nhân. Tuy ta là người của Trình phủ, nhưng khi ta đến đó thì phu nhân đã qua đời rồi”Hà Tư bật cười thành tiếng: “Thì ra cô là người của Trình gia. Vậy chắc cô cũng biết, trên đời này, người mà ta hận nhất chính là người của Trình gia” Hắn ta bước lên, đẩy mạnh cánh cửa ra và nói: “Ở đây không tiếp đón người của Trình phủ. Trước khi ta nổi giận thì cô nên nhanh chóng rời khỏi đây đi! Ta và người của Trình gia không có gì để nói với nhau cả”
Tưởng Tích Tích đứng yên tại chỗ, vừa nhìn Hà Tư vừa nói: “Lúc nãy, đại nhân vừa nghe nói ta là bằng hữu của phu nhân thì lập tức cho ta vào phủ. Có thể thấy mối quan hệ giữa ngài và phu nhân rất sâu đậm”
Hà Tư siết chặt khung cửa, quay đầu lại với dáng vẻ hung dữ: “Cô nói như vậy là có ý gì?”
“Ta không có ý tứ gì cả. Một khi ta đã dám trực tiếp hỏi đại nhân thì chỉ muốn có câu trả lời rõ ràng mà thôi. Chỉ khi mọi chuyện được sáng tỏ, ta mới cảm thấy yên tâm”
Hà Tư sải bước đến gần nàng ta và hỏi: “Việc cô có cảm thấy yên tâm hay không thì liên quan gì đến ta? Ta có bổn phận phải trấn an cô sao? Con người của ta không thích tranh chấp với nữ nhân. Nếu biết điều thì cô hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi!”
Tưởng Tích Tích khẽ nhếch môi, ngẩng cao đầu và đáp: “Ngài không cần phải lo cho ta. Chỉ có điều, phu nhân đã được gả vào Trình gia thì chính là người nhà họ Trình. Chuyện này có liên quan đến danh tiết của phu nhân. Chẳng lẽ ngài không lo cho phu nhân hay sao?”
“Cô đang nghi ngờ Thục Viên có tư tình với ta?” Hà Tư tức giận đến tím mặt, thuận tay hất văng bộ đồ trà trên bàn khiến ấm trà và cái cốc vỡ tung tóe xuống sàn. Đám thị vệ đang canh giữ bên ngoài lập tức tiến vào trong.
“Đại nhân, có chuyện gì vậy?” Các thị vệ hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm trong phòng.
Hà Tư hít sâu vài lần, buộc mình phải ổn định tâm lý: “Không sao! Các ngươi ra ngoài trước đi. Ta còn có chuyện muốn nói với vị cô nương này”
Đám thị vệ nghe thấy giọng điệu kiên quyết của hắn ta thì liếc nhìn nhau, sau đó chậm rãi lui ra ngoài. Thấy cánh cửa bị đóng lại, Hà Tư lập tức siết chặt nắm tay, đi tới bên cạnh Tưởng Tích Tích và nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng ta, bắp thịt toàn thân đều khẽ run lên khiến vết sẹo trên mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, gằn giọng nói: “Ta chỉ nói câu này một lần duy nhất: năm đó, ta và Thục Viên hoàn toàn trong sạch. Cô tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Ta căn bản không quan tâm. Chỉ có điều, nếu cô đã là người của Trình gia thì từ nay về sau đừng bao giờ bén mảng đến phủ của ta nữa. Ta ngại bẩn!”
Dứt lời, Hà Tư vẫn nhìn chằm chằm Tưởng Tích Tích và bất động. Mặc dù đang rất tức giận, nhưng nàng ta đã có đáp án mong muốn. Mục tiêu đã đạt được, vì vậy nàng ta tạm thời nén giận, xoay người bước ra khỏi cửa. Sau khi đã ra ngoài phủ tướng quân, Tưởng Tích Tích mới “Phi” một tiếng, sau đó lẩm bẩm: “Ngươi có gì đặc biệt hơn người đâu mà lại lỗ mãng như vậy? Ngươi chê ta bẩn sao? Ta còn định chê ngươi… Chê ngươi…” Suy nghĩ một hồi lâu, Tưởng Tích Tích vẫn không thể tìm ra khuyết điểm của Hà Tư, chỉ đành trừng mắt và liếc nhìn bảng hiệu bên trên cổng lớn của phủ tướng quân, vừa nổi giận đùng đùng vừa bước xuống bậc thang.
Đi được nửa đường, Tưởng Tích Tích chợt dừng lại, tự nhủ: “Không đúng! Nếu hắn ta và phu nhân không có quan hệ gì thì tại sao hắn ta lại oán hận người của Trình gia đến vậy? Ngay cả thân phận một nha hoàn của phu nhân và chưa từng gặp mặt cũng khiến hắn ta cũng căm ghét như thế. Dựa vào dáng vẻ vừa rồi của Hà Tư thì chắc chắn hắn ta rất yêu phu nhân. Chẳng lẽ là vì Trình đại nhân đã đoạt người mà Hà Tư yêu cho nên hắn ta mới oán hận Trình gia đến tận bây giờ sao?”
Tưởng Tích Tích khẽ lắc đầu: “Tên Hà Tư này thật sự là một người kỳ quái. Vì phu nhân, đến tận bây giờ, hắn ta chẳng những không chịu cưới vợ mà còn xem toàn bộ người của Trình gia đều là kẻ thù của mình. Cũng chẳng biết nên nói hắn ta quá si tình hay là quá cố chấp nữa” Tưởng Tích Tích vừa thở dài vừa đi về phía trước, nhưng bước chân của nàng ta đã nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Bởi lẽ, giữa Hà Tư và phu nhân quá cố của Trình gia không có mối quan hệ bất chính nào. Sau khi xác nhận điều này, mối lo ngại vốn treo lơ lửng suốt mấy ngày qua của nàng ta cũng đã biến mất. Tưởng Tích Tích cảm thấy mừng thay cho Trình đại nhân của mình, cho phu nhân và cho cả Tấn Nhi. Hít một hơi thật sâu, Tưởng Tích Tích hào hứng bước về phía trước, hoàn toàn không chú ý đến một người đang mặc quân trang vừa mới vội vã lướt qua người nàng ta trên đường, chạy về hướng phủ tướng quân.
Hà Tư sững sờ, nhìn chằm chằm đống đồ sứ vỡ vụn trên sàn nhà và nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên năm đó. Khi ấy, Thục Viên mặc một chiếc váy màu hoa mẫu đơn, tay cầm tán ô, chầm chậm bước qua màn mưa bụi, xinh đẹp đến mức tựa như mỹ nhân trong ảo mộng.
Hà Tư chợt thất thần nhìn xung quanh, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào. Một tia sáng xuyên qua ô cửa sổ rọi xuống mặt đất, tạo thành một vòng tròn sáng nhạt. Dường như Hà Tư nhìn thấy Thục Viên đang hiện lên từ trong vòng sáng kia. Hắn ta lập tức mừng rỡ, giang tay ra với nàng ta: “Thục Viên! Ta đã nói rồi, nếu nàng xuất giá thì ta sẽ buông tay. Chỉ cần nàng hạnh phúc thì ta sẽ yên lòng. Thế nhưng…” Hà Tư chậm rãi ngẩng đầu, bàn tay siết chặt: “Thế nhưng, nếu có người khi dễ nàng, nếu cuộc sống của nàng không bình yên, ta nhất định sẽ dẫn nàng rời đi. Ta đã từng thề rằng, ta nhất định sẽ dẫn nàng đi. Nhưng Thục Viên, tại sao ngay cả cơ hội để dắt nàng rời khỏi đó mà nàng cũng không chịu cho ta? Nàng có biết không? Nàng nhẫn tâm chết đi như vậy, khiến ta phải dùng cả đời này để sám hối và ân hận. Ân hận vì lúc trước đã không mạnh mẽ và kiên quyết dẫn nàng rời khỏi Trình phủ” Hà Tư khẽ cúi đầu, giọng nói của hắn ta dần trở nên nghẹn ngào: “Ta thật sự rất hối hận! Tại sao lúc đó ta lại không dắt nàng rời đi? Ta thật sự căm hận bản thân vô cùng…”
Bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, kéo Hà Tư tạm thoát khỏi ký ức đau khổ. Hắn ta hắng giọng, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đại nhân! Trong cung có một nội thị* đã chết. Ngài có muốn tự mình đi xem không?”
(*)Nội thị: tên một chức quan trông coi việc nội bộ trong cung đình.
***
Thi thể của Đồng Quan được tìm thấy trên đồi cây hạnh. Đồi cây hạnh là một dốc đất nhỏ bên cạnh bức tường của cung điện.
Đồng Quan nằm gục bên gốc cây hạnh, máu me be bét, ruột gan rơi vãi lung tung trên mặt đất.
“Thi thể của hắn bị phát hiện khi nào?” Hà Tư khẽ lật xác chết để tìm kiếm dấu vết, hỏi Lý Hồng đang đứng bên cạnh.
“Khởi bẩm tướng quân! Một cung nữ ngẫu nhiên đi ngang nơi này đã phát hiện thi thể của Đồng Quan vào buổi trưa hôm nay. Vì là lần đầu tiên nhìn thấy xác chết nên cung nữ kia cực kỳ hoảng sợ, hồn bay phách lạc. Suốt một canh giờ, bất kể bọn thuộc hạ hỏi cái gì thì nàng ta đều lảm nhảm lung tung, chưa khai ra manh mối nào cả”
Hà Tư gật đầu: “Không cần bức ép cung nữ đó. Nàng ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua cho nên mới bị dọa sợ như thế. Chỉ có điều…” Hà Tư nhìn bốn phía xung quanh và nói tiếp: “Nơi này không có nhiều máu. Ta nghĩ đây không phải là hiện trường giết người đầu tiên. Lý Hồng! Ngươi hãy tìm kiếm xung quanh, xem liệu kẻ sát nhân có lưu lại chút manh mối gì không, chẳng hạn như dấu chân hay thứ gì đó tương tự”
Lý Hồng tuân lệnh và đi làm nhiệm vụ. Hà Tư cúi người, ngồi xổm bên cạnh thi thể của Đồng Quan, nhíu mày suy nghĩ: hôm trước, tên trộm vừa mới lẻn vào cung, hiện tại đã có mấy người chết, chẳng biết là hai sự kiện này có liên quan với nhau hay không. Nếu có, vậy thì những vụ án này không hề đơn giản. Tốt hơn hết, hắn ta nên báo cáo tình hình thực tế thật cẩn thận và chi tiết với cấp trên, hòng tránh những tai vạ phức tạp về sau.
Đang miên man suy nghĩ, ánh mắt của Hà Tư vô tình liếc sang một bên, lập tức bị một dấu vết mơ hồ dưới gốc cây hạnh thu hút tầm nhìn. Vết tích kia vốn không rõ ràng, lại bị quân lính đi ngang qua giẫm lên, nhưng Hà Tư vẫn phát hiện ra nó chỉ với một cái liếc mắt. Bởi lẽ, dấu vết này giống hệt ấn ký hình vuông mà hắn ta đã từng nhìn thấy trên núi đá vào đêm hôm trước. Hà Tư bước đến gần nó và nhìn trái ngó phải. Quả nhiên, dấu vết kì lạ kia không chỉ có một cái. Mặc dù một số ấn ký hình vuông đã bị làm nhẵn bởi dấu chân của người qua kẻ lại, nhưng Hà Tư vẫn có thể nhìn ra: dấu vết kia nối thẳng một đường từ dưới chân núi đến nơi này.