Vốn dĩ, nghe thấy nàng ta cứ mở miệng ra là nước Thục, Đồng Quan cũng không nghĩ gì nhiều, hiện tại, nàng ta lại gọi mình hai tiếng phu quân, hắn không thể không nghĩ nhiều nữaĐồng Quan lau vết bẩn trên khóe miệng, run rẩy đứng lên, trên mặt mang theo ý cười: “Nương nương, thực xin lỗi, đều lại ta không tốt, làm hỏng đồ ăn ngon của người, hôm khác… hôm khác ta sẽ đến ngự trù phòng hỏi bọn họ một số nguyên liệu rồi mang qua đây cho người, phủ nội vụ còn có chút chuyện, hôm nay… hôm nay ta xin về trước”
Nói xong, hắn thậm chí còn không dám nhìn dáng người đứng sau lưng mình kia một cái, rời khỏi bàn và đi ra ngoài điện. Đi được mấy bước, trong lòng vẫn cảm thấy có chút có lỗi với nàng ta, thế là quay đầu lại, muốn nói một tiếng xin lỗi nữa, thế nhưng, vào thời khắc quay đầu lại, hắn sừng sờ, trong đại điện chỉ có ngọn nến đỏ trên bàn đang khua múa theo gió, chiếu sáng cơm thừa canh cặn trên bàn, mà người vốn phải đứng cạnh bàn kia lại không thấy nữa, giống như bị bóng tối hút đi mất.
Đôi mắt của Đồng Quan đảo quanh đại điện mấy vòng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hoa Nhụy phu nhân, ánh nến nhảy múa chiếu vào khiến bóng đen cực lớn trong viện kia cũng rục rịch chuyển động, giống như hình chiếu của quái vật, u ám đáng sợ.
Hắn rùng mình, cuối cùng quyết định rời đi trước, bước tới cạnh cửa điện, bàn tay đặt trên chốt cửa lạnh lẽo, vừa định đẩy ra thì một cơn gió nhẹ như có như không thổi qua bên phải khuôn mặt.
Hình dáng của Hoa Nhụy phu nhân ló ra từ trong bóng tối, hai mắt nàng ta mở to, bên trong mất hết thần sắc, đôi môi tái nhợt khẽ kéo ra một đường, nàng ta nói: “Phu quân, chàng… chàng vì bảo vệ tính mạng nên muốn chắp tay dâng ta rồi sao?”
“Nương nương, nương nương sao vậy?” Đồng Quan cực kỳ sợ hãi, vừa định tiến lại gần nàng ta một bước lại nhìn thấy trong tay nàng ta nắm một vật gì đó hình chữ nhật, lóe ra ánh sáng lạnh.
“Nương nương…”
Khóe miệng Hoa Nhụy phu nhân nhếch lên, đột nhiên bổ nhào về phía Đồng Quán, đâm con dao xắt thịt sắc bén trong tay kia vào bụng hắn, mũi dao xoay vài vòng trong chiếc bụng mềm, cắt đứt ruột của Đồng Quán.
Đồng Quán đẩy nàng ta ra, người ngã thẳng ra sau, hắn thở hổn hển, ép mình chống đỡ mí mắt, tay khua loạn trong không trung vài lần: “Nương nương, người hà tất… hà tất phải làm khó bản thân như vậy….”
Vừa dứt lời, cánh tay mềm mại đập xuống đất, cổ Đồng Quan nghiêng sang một bên, vĩnh viễn nhắm chặt mắt lại.
“Leng keng” Con dao rơi xuống đất, Hoa Nhụy phu nhân lùi về sau mấy bước, nhìn máu của hắn thuận theo kẽ nứt dưới mặt đất dệt thành một tấm lưới màu máu tươi. Nàng ta hét lên một tiếng, lui đến bên tường, ngồi xổm xuống đất và không ngừng run rẩy.
“Haizz” Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng than vãn yếu ớt: “Nhu nhân khiến viện nhớp nhúa thế này, thu dọn phải tốn nhiều công sức đấy, việc gì phải vậy”
***
Từ phủ Khai Phong bước ra, Trình Mục Du né tránh phố Ngự, từ từ đi về phía trước men theo ven bờ sông Biện, đến một bờ đê hẻo lánh không người, hắn đứng lại, nhoài người trên lan can ngắm nhìn về phía dòng sông trắng xóa, trong đầu suy nghĩ mãi về đầu đuôi sự việc con gái của thương thư gặp hại được ghi chép trong hồ sơ.
Vị Văn tiểu thư đó được phát hiện ở trong một cái giếng cạn, lúc được vớt lên, trên thi thể không còn da của nàng ta phủ đầy giòi. Có điều, trong lòng bàn tay nàng ta lại nắm chặt một mảnh vải nhỏ, mảnh vải đó vẫn còn được lưu giữ ở phủ Khai Phong, hôm nay hắn cũng đã nhìn thấy rồi, thời gian lâu dài, mặc dù nó đã có chút ố vàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng thêu trên đó.
Kỹ thuật thêu rất tinh xảo, là những bông hoa bìm bịp nhỏ xinh, cho dù đã trôi qua sáu năm nhưng những bông hoa này vẫn rất sống động, đường nét thanh thoát, đầy ắp cánh hoa. Chỉ có điều, màu sắc hơi trắng một chút. Phải biết rằng màu sắc của hoa bìm bịp rất tươi mới, có hồng, có xanh có tím, điều là màu sắc tươi sáng, nhưng hoa bìm bịp trên mảnh vải này lại là màu trắng, nếu không phải kỹ thuật thêu cực giỏi, căn bản không thể nhận ra nó.
Vải trắng và hoa trắng, hắn chưa từng thấy có người nào mặc qua kiểu quần áo này, vải vóc của tiệm thiêu Tế Hồng đã cực kỳ trang nhã rồi, nhưng tuyệt đối không sử dụng màu nền và họa tiết đều là màu trắng, ăn mặc như vậy đi dạo trên các con phố Đại Tống, nhất định sẽ thu hút ánh mắt của người khác, cũng không phù hợp với lễ nghi.
Đối mặt với dòng sông, hắn rơi vào trầm tư: Nếu mảnh vải này là thứ được Văn tiểu thư xé ra từ trên người hung thủ, vậy hung thủ nhất định là một phụ nữ, hơn nữa, còn là một người phụ nữ đến từ nơi khác.
Đang chăm chú suy ngẫm, phía trước đột nhiên truyền đến mấy tiếng hét kinh hãi: “Dưới sông có người chết, dưới sông có người chết”
Trình Mục Du bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, chạy về phía trước, hắn nhìn thấy một vòng người vây xung quanh lan can, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía dòng sông, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cảm thán râm ran.
Hắn gạt đám đông sang và chen vào trong, nhìn thấy một người đang nổi trên mặt sông cách đó chừng vài thước, lúc đầu hắn còn tưởng người đó mặc một bộ y phục màu đỏ, nhưng khi người đó trôi lại gần theo sóng nước, hắn mới nhìn rõ trên người nàng ta không phải là quần áo màu đỏ mà là toàn thân nhuốm đầy máu, da của nàng ra bị lột sạch rồi.
Sau khi nhìn thấy rõ bộ dạng đáng sợ của cái xác, đám đông nhao nhao lùi về sau, Trình Mục Du lại đứng bất động, nhìn chằm chằm vào thi thể trần truồng đầy máu kia và ngây người: Nàng ta lại hành động rồi, sau khi lột sạch da của Tiêu tiểu muội, chỉ không đầy mười ngày, lại giết chết một người khác, hơn nữa lần này, nàng ta còn trở về nơi bắt đầu của mấy vụ án này: Biện Lương.
Tại sao lại như vậy? Tại sao tần suất giết người của nàng ta lại tăng lên nhiều như vậy, hơn nữa còn dám ngang nhiên giết người trong thành Biện Lương náo nhiệt như thế này?
Hàng nghìn hàng vạn ý nghĩ ùa về trong đầu hắn cùng một lúc, hắn vất vả tìm kiếm trong mớ hỗn độn này, nhưng rốt cuộc cũng nghĩ không rõ, xem không hiểu.
“Lại một người nữa?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Trình Mục Du sững người, lập tức quay đầu nhìn về phía sau.
Yến Nương đứng dưới bóng cây, nhìn chằm chằm thi thể nhấp nhô trên mặt sông kia với vẻ hứng thú, thần sắc trong mắt càng đậm. Phát hiện ra Trình Mục Du đang nhìn mình, nàng chậm rãi đi đến bên hắn: “Đại Nhân, lâu ngày không gặp, thì ra là ngài đến Biện Lương”
“Sao cô nương lại tới đây rồi?”
“Ta đến đây để gặp một người bạn cũ”
Trình Mục Du gật gật đầu, vừa định thuật lại chi tiết vụ án với nàng, lại bị Yến Nương cắt ngang: “Đại nhân không nghi ngờ ta nữa sao?”. Nhìn thấy sắc mặt của hắn đanh lại, nàng lại tiến lại gần hắn, môi gần như chạm vào tai hắn: “Lột da người để may quần áo cho mình, vụ án này, xem qua thì ta là người đáng nghi ngờ nhất”
Bên tai Trình Mục Du nóng lên, vội vàng lùi lại vài bước: “Sao cô nương biết ta nghi ngờ cô?”
Yến Nương cười dí dỏm: “Xảy ra vụ án ly kỳ như vậy, đại nhân cũng không đến tiệm may Tế Hồng xin chỉ bảo một tiếng, còn thần không biết quỷ không hay mà đến Biện Lương, không phải là vì đề phòng ta thì còn có thể vì nguyên cớ gì khác chứ?
Trình Mục Du bình tĩnh nhìn nàng: “Lúc vừa nhìn thấy Tiêu tiểu muội, ta quả thực đã nghi ngờ cô nương, điểm này ta thừa nhận, nhưng sau này, ta suy nghĩ lại bèn biết rằng chuyện này tuyệt đối không thể là do cô nương làm”
Yến Nương nhướn mày: “Tại sao?”