Tân An Quỷ Sự

Chương 37: Khách không mời mà đến

Chương Trước Chương Tiếp

Kinh phủ là một ngôi nhà lớn, có hơn mười gian tiểu viện, hơn trăm sương phòng, hơn nữa còn có đình đài lầu các lớn nhỏ rải rác quanh nhà, chắc chắn sẽ khiến người chưa quen thuộc địa hình bị lạc đườngTưởng Tích Tích cưỡi ngựa đi trên một con đường mòn, nàng ta cảm thấy hình như vừa rồi mình đã tới đây rồi, lại không dám khẳng định có phải thế hay không, bởi vì những lầu các này đều tương tự nhau, nên mới khiến nàng ta có ảo giác như vậy. Nàng ta lập tức xuống ngựa, buộc nó vào một cây hòe và đi tới căn nhà có ánh sáng phía trước, định tìm người chỉ đường ra cho mình. Vừa mới đi được vài bước, nàng ta chợt nghe thấy một tiếng “rắc”, hình như là tiếng một nhánh hoa bị ai đó bẻ gãy.

Tưởng Tích Tích nhìn về phía phát ra âm thanh thì phát hiện cách đó không xa là một rừng đào lớn, hiện tại hoa đào đã rụng hết, cánh hoa tụ lại trên mặt đất hệt như một tấm thảm đẹp đẽ màu sắc. Nàng ta đi xuyên qua những cành cây, thấp thoáng nhìn thấy một bóng trắng bay qua bay lại trong rừng giống hệt như một cái túi bị gió thổi căng phồng.

Tưởng Tích Tích nín thở và tập trung nhìn một hồi, cuối cùng quyết định không để ý tới nó nữa. Mấy ngày nay đã trải qua quá nhiều chuyện kỳ quái, dường như trong lòng nàng ta cũng đã dần chấp nhận sự tồn tại của những thứ kỳ quặc dị thường này. Nhưng lúc nàng ta quay người lại định rời đi thì đột nhiên, một cơn lạnh thấu tim gan truyền đến từ sau lưng, nàng ta quay đầu lại thì thấy thứ màu trắng vừa nãy đã áp sát phía sau mình, mấy cánh tay trắng hếu, mềm yếu khoác lên lưng mình.

Tưởng Tích Tích rút kiếm ra và đâm mạnh về phía thứ đó. Thanh kiếm lao tới nhưng không đâm trúng thứ gì mà chỉ có một làn khói trắng. Thứ đó đã chạy ra xa, hóa thành mười mấy cái bóng và nhẹ nhàng nhảy múa trong rừng.

Tưởng Tích Tích vọt tới, nhưng mỗi lần nàng ta tới gần, cái bóng trắng đó sẽ lại lui ra xa mấy thước, dẫn dắt nàng ta không ngừng đuổi theo về phía trước.

Điều kỳ lạ là, trong lòng Tưởng Tích Tích không hề cảm thấy sợ hãi mà lại bình tĩnh đến mức có chút hư ảo. Nỗi sốt sắng nôn nóng muốn chạy về phủ Tân An như lửa đốt vừa nãy đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nỗi vui sướng hư vô tràn ngập. Nàng ta nhìn bóng trắng nhảy múa phía trước, trái tim tựa như cũng muốn nhảy múa cùng chúng. Nàng ta chạy băng băng vô định trong rừng, những cánh hoa đào dính lên trên thanh kiếm.

Một làn gió mát thình lình xộc vào cổ áo và trượt xuống ống tay áo xuôi theo cột sống, Tưởng Tích Tích như bị dội một thùng nước đá lên đầu, giật mình tỉnh lại khỏi hư ảo. Nàng ta phát hiện mình đang đứng cạnh một bức tường cao, còn mấy cái bóng trắng thì đã biến mất, dường như chúng đã đi xuyên qua bức tường và để nàng ta ở lại thế giới vừa chân thực vừa lạnh như băng này một mình.

Ánh nến đằng sau bức tường đã đánh thức cơ thể căng cứng của Tưởng Tích Tích. Nàng ta ngẩng đầu lên thì phát hiện ra bức tường cao kia chính là một tháp Phật. Nàng ta lại tới đây một lần nữa – nơi mà nàng ta gặp cô gái kia tối hôm qua. Lần này nàng ta không do dự nữa, một bức tường vây chẳng là cái gì đối với nàng ta hết. Tưởng Tích Tích phi thân nhảy lên mép tường, sau đó từ từ trượt xuống theo mặt tường. Không phải nàng ta không nhớ lời Kinh tiểu thư đã nói, nhưng sự cám dỗ của bức tường cao này đã vượt qua cả lý trí của nàng ta.

Tháp Phật vẫn đẹp giống hệt lần đầu tiên Tưởng Tích Tích nhìn thấy nó, nó như một pháo hoa nở rộ trên không trung, ánh sáng dịu dàng tỏa ra bên ngoài, bao phủ lên bờ vai gầy yếu của nàng ta.

Tưởng Tích Tích ngây ngốc nhìn nó, càng đi càng gần, thấm thoát đã đi tới trụ chính.

“Shh…” Một tiếng kêu giống như tiếng mèo hoang từ trong tháp vọng đến, Tưởng Tích Tích dừng bước, nàng ta nhìn ánh nến đang chiếu ra qua cửa sổ, trong lòng bình tĩnh như một chiếc gương rơi từ trên cao xuống và vỡ vụn.

Tiếng kêu này rất bé, nhưng đã bị nàng ta nhớ kỹ trong lòng từ lâu.

Nhưng, tại sao chủ nhân của tiếng kêu này lại ở trong tháp Phật?

Đông Hương, tại sao cô gái tên Đông Hương đã bị điên đó lại ở trong tòa tháp này?

Một mùi hương vừa nồng vừa ngọt khiến người ta cảm thấy buồn nôn chợt bay tới từ phía sau. Tưởng Tích Tích quay đầu lại, thân thể trở nên cứng đờ, nàng ta nhìn thấy một bóng đen đứng sau lưng mình, cổ họng phát ra tiếng “ừng ực”

***

“Đại nhân, đại nhân” Tiếng gọi dồn dập vang lên và vọng vào thư phòng. Trình Mục Du ngước mắt lên, thấy một gã sai vặt đang bước nhanh tới từ đằng xa, vừa chạy vừa thở hổn hển hô lên với hắn: “Có… Có người tới…”

Trình Mục Du đứng bật dậy, nóng vội hỏi: “Là Tích Tích à?”

“Không phải… Không phải Tưởng cô nương…”

Hắn ta còn chưa dứt lời, một giọng nói cao vút đã vọng từ ngoài vào: “Trình đại nhân, ta tự ý tới chơi, đã làm phiền ngài rồi”

Trình Mục Du đi tới cửa thì thấy Hoa Cô đang ung dung đi về phía mình, chiếc trâm ngọc trên đầu nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân của bà ta, phản chiếu những màu sắc sặc sỡ lên tường mà mặt đất.

Trong lòng Trình Mục Du biết chắc chắn bà ta đến không có chuyện gì tốt đẹp, nhưng vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười: “Không biết hôm nay Hoa Cô đến thăm là vì việc công hay là việc tư, nếu là việc công thì có thể tường thuật lại với ta trên công đường, nhưng nếu là việc tư thì thứ cho ta thật sự không nghĩ ra mình và lầu Thê Phượng có gì liên quan tới nhau”

Hoa Cô đi tới trước mặt hắn, cười khà khà, nói: “Trình đại nhân, để mà nói thì chuyện này thật sự là việc công, nhưng nếu đưa lên công đường nói thì sợ là sẽ làm đại nhân mất mặt, nói ở đây vẫn tiện hơn”

Nghe thấy bà ta nói như vậy, trong lòng Trình Mục Du đã đoán được gần hết, hắn vung tay áo lên, bày ra tư thế mời: “Mời Hoa Cô vào bên trong”

Hoa Cô nhấc tà váy lên và đi vào trong thư phòng, vẻ mặt đầy đắc ý, chưa đợi Trình Mục Du lên tiếng, bà ta đã kéo một cái ghế ngồi xuống, sau đó móc một lệnh bài từ trong ngực ra và đặt lên bàn: “Mấy ngày trước ta gặp trộm ở lầu Thê Phượng, vốn dĩ chuyện này cũng chẳng có gì to tát, nhưng lúc bọn người làm quét sân thì lại phát hiện thứ này. Đại nhân nhìn xem, lệnh bài này có phải là của phủ Tân An không?”

Trình Mục Du đã nhận ra đây là đồ của Sử Kim từ nãy, nhưng vẫn vô cảm cầm lệnh bài lên, thản nhiên nói: “Mấy ngày trước nha dịch thủ hạ của ta bị mất lệnh bài, tìm ngược tìm xuôi mãi mà vẫn không thấy, hóa ra là bị trộm”

Hoa Cô mím môi hừ một cái: “Đại nhân, phát hiện lệnh bài chỉ là một chuyện, đằng sau vẫn có chuyện còn ly kỳ hơn đấy. Lầu Thê Phượng có một bà già giặt quần áo cho các cô nương tên là Thanh Bà. Sau cái đêm ta gặp trộm đấy thì không thấy Thanh Bà đâu nữa. Nhưng không phải chỉ một người nhìn thấy đêm hôm đó Thanh Bà tới gần phủ Tân An và bị thủ hạ của đại nhân đánh chết tươi. Đại nhân nói xem, nếu đặt chuyện này vào một người nào đó thì có thể liên hệ hai chuyện này với nhau hay không? Hơn nữa, ngày đó không phải chỉ có một tên trộm vào lầu Thê Phượng. Lúc đó ta đã nhìn thấy bóng lưng của một người trong số chúng và cảm thấy rất quen, bây giờ nhớ lại, hình như người đó cũng khá giống đại nhân đấy. Nếu như chuyện này truyền tới tai triều đình thì không biết liệu có làm đại nhân, không đúng, đúng hơn là, có làm ảnh hưởng tới con đường làm quan của một Trình đại nhân khác không nhỉ?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)