Đồng Quan đứng trước cửa điện Thúy Vi, hắn ghé lên cửa điện cẩn thận nghe động tĩnh bên trong. Sau khi đưa đầu dê đến, hắn vẫn chưa rời đi mà lẳng lặng canh giữ bên ngoài, giống như vô số đêm trước kia vậy. Hắn nghe thấy tiếng Hoa Nhụy phu nhân nấu ăn trong điện, cũng ngửi được mùi thức ăn thơm nức thấm vào ruột gan. Nhưng hắn không ngờ tới, bên trong lại truyền ra tiếng sụt sùi khiến người ta đau lòng. Âm thanh đó giống như một cây châm bén nhọn di chuyển trên da thịt hắn, làm cho hắn vừa đau vừa ngứa, hoảng hốt không thôiNhưng trước mắt, hắn vẫn không có ý rời đi, ngược lại càng dán sát lỗ tai vào cánh cửa hơn, muốn dò ra chút gì đó từ bên trong điện yên tĩnh kia.
Trong điện Thúy Vi tĩnh lặng đến bất thường, sự tĩnh lặng này tựa như cảm giác suýt bị chết đuối khi Đồng Quan còn nhỏ vậy, như là cả miệng mũi đều là nước bịt kín, trong tai cũng một mảnh ong ong, bị ngăn cách với không khí đến nỗi hít thở không thông.
Vì thế, hắn nghiêng đầu, dùng một bên mắt nhòm qua khe cửa nhìn vào bên trong. Trong điện có chút ánh sáng mơ hồ từ ngọn nến, ánh lửa nhỏ bé như hạt đậu mỏng manh yếu ớt. Dường như đã đi đến giây phút cuối của sinh mệnh, nó cố tranh đấu vài lần với bóng đêm rồi cuối cùng hao hết sức lực mà tắt ngấm.
Không gian trước mắt Đồng Quan tối sầm, khiến hắn không nhìn thấy gì hết. Hắn hoảng hốt nghĩ, đã có chuyện gì xảy ra với nàng ấy vậy? Sao đêm nay bất thường như thế.
Ngày thường nàng an tĩnh sống một mình ở đây, ngay cả một cung nữ ở bên cạnh hầu hạ cũng không có. Chỉ có hắn, mỗi ngày ba bữa, hắn đều đúng giờ đưa cơm đến cho nàng. Lúc đổi mùa cũng chính hắn là người mang xiêm y và chăn đệm đến cho nàng. Nàng thấy hắn, cũng chưa bao giờ nói nhiều, chỉ nhận lấy đồ, nói lời cảm ơn rồi lại quay vào trong điện. Trừ những lần đó ra, hắn và nàng chưa từng có tiếp xúc khác. Nhưng hôm nay, nàng đến cầu hắn giúp một việc, nhờ hắn đến ngự thiện phòng lấy một cái đầu dê tới cho nàng. Tuy không biết nàng muốn làm gì nhưng đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nhờ mình nên hắn không chút suy nghĩ mà đáp ứng luôn. Chỉ là, để tránh tai mắt của mọi người, nửa đêm hắn mới đưa cái đầu dê tới.
Nhưng giờ hắn hối hận rồi. Nhìn điện Thúy Vi yên tĩnh không một tiếng động, Đồng Quan vừa kinh vừa sợ. Hắn đứng ngoài cửa do dự một lúc, cuối cùng nâng cánh tay lên gõ nhẹ vài cái trên cửa điện.
“Nương nương, nương nương, ngài có ổn không?”
Hắn vốn không ôm hy vọng người bên trong sẽ có phản ứng, nhưng không ngờ một lát sau, cửa điện lại được mở ra từ bên trong.
Hoa Nhụy phu nhân xuất hiện, nàng ta dựa vào khung cửa nhìn chăm chú hắn một lát rồi mị nhãn như tơ nói: “Vào đây”
Đồng Quan bị hai chữ này làm cho kinh ngạc, mãi đến khi hình dáng của nàng biến mất trong bóng đêm trong điện thì hắn mới nuốt một ngụm nước miếng, do dự mà bước qua cánh cửa tiến vào bên trong.
Đi vào trong điện, hắn nhìn không gian xung quanh: “Nương nương, sao trong điện lại không thắng nến…”
Lời còn chưa dứt thì bên trái hắn lại đột nhiên sáng lên. Hoa Nhụy phu nhân một tay cầm nến đỏ, một tay nắm lấy tay hắn, Tay của nàng hơi lạnh, giống như vừa ngâm vào nước đá vậy. Nàng cười với hắn, trong mắt có ánh nến lập lòe, đẹp đến không chân thật: “Lại đây”
Đồng Quan cảm thấy tim mình đập mạnh từng hồi, hắn giống như một con rối gỗ bị nàng lôi kéo đi qua sân đến tẩm cung phía tây. Tới cửa, hắn lại có chút chần chờ: “Nương nương, nô tài… Nô tài không thể vào đó, việc này không hợp… Không hợp quy củ”
“Quy củ? Dựa theo quy củ, Hoàng Thượng phải ban ơn mưa móc cho cả hậu cung, nhưng ngươi có thấy hắn đến điện Thúy Vi này của ta bao giờ chưa?”
Đồng Quan hoảng hốt quỳ xuống: “Chuyện của Hoàng Thượng, một… một nội thị nho nhỏ như nô tài… Không dám bàn luận”
Đang nói, vai hắn chợt bị một bàn tay nhỏ mềm mại đỡ lấy, Hoa Nhụy phu nhân nâng hắn dậy, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ cách chừng một nắm tay: “Ta chỉ muốn ngươi nếm thử đồ ăn ta nấu, ngươi chớ nghĩ nhiều”
Hơi thở nàng như lan, trong giọng nói lại mang theo cầu xin cùng khổ sở, cho dù Đồng Quan có suy nghĩ nhiều thì giờ đây hắn cũng không cách nào cự tuyệt. Hắn chỉ có thể để nàng dắt mình đi, từng bước tiến vào tẩm cung của nàng.
Trên bàn bày hai món đồ ăn, một là ngó sen, giống như tên của nó, mỗi miếng ngó sen đều có màu trắng bạc giống như ánh trăng trên bầu trời. Còn cái đầu dê kia thì lại chưa hầm đủ lâu. Món này phải ngâm trong rượu bảy ngày mới ngon miệng. Thịt trên đầu dê bị lọc ra, thái thành từng miếng mỏng như cánh ve nhưng vẫn còn sót lại chút máu tươi, tạo nên một cỗ mùi tanh mãnh liệt.
Hoa Nhụy phu nhân kéo Đồng Quan ngồi xuống cạnh bàn, lại tự mình gắp ngó sen và thịt dê đặt vào cái đĩa trước mặt hắn. Nàng cười, nhưng vẻ mặt lại có chút bối rối, dường như đang chờ mong hắn khen ngợi: “Mau nếm thử, hương vị này có phải vẫn giống như khi chúng ta ở đất Thục hay không”
Lời này khiến Đồng Quan như lọt vào trong sương mù, nhưng hắn không muốn quấy nhiễu nhã hứng của nàng vì thế gắp một miếng thịt dê bỏ vào trong miệng.
Thịt dê vào miệng, mùi tanh càng nồng hơn, Đồng Quan bị ghê tởm đến sặc lên nhưng vẫn giả vờ lộ ra vẻ tán thưởng: “Ngon, tay nghề của nương nương thật tốt, đồ ăn đất Thục quả là danh bất hư truyền”
“Lại nếm thử cái này đi, chàng sợ nóng, lúc ăn thịt dê luôn muốn ăn với ngó sen để trừ nhiệt” Nàng nói xong, lại gắp một miếng ngó sen đưa đến bên miệng Đồng Quan: “Thế nào? Gia vị ở đây không đầy đủ bằng trong cung, cũng không biết có hợp khẩu vị của chàng hay không”
Miếng thịt dê trong miệng Đồng Quan còn chưa nuốt xuống đã bị nhét thêm một miếng ngó sen nên hơi nghẹn một chút. Hắn lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nuốt xuống hai thứ này, ngoài miệng vẫn tấm tắc khen ngợi: “Ngó sen rất giòn, vô cùng vừa miệng, thức ăn nương nương tự tay làm còn ngon hơn đồ ăn Ngự thiện phòng nấu”
Dứt lời, hắn cầm lấy ấm trà bên cạnh rót cho mình một ly trà, nhưng chưa kịp uống vào thì Hoa Nhụy phu nhân đã gắp một tảng thịt dê lớn còn dính máu nhét vào miệng hắn: “Thịt cũng không ngon lắm, chàng tạm chấp nhận một chút, về sau ta sẽ lại làm cho chàng” Dứt lời, còn chưa để Đồng Quan nuốt hết đống thịt dê kia, nàng lại gắp vài miếng ngó sen nhét vào trong miệng hắn.
“Nương nương, để nô tài tự mình gắp” Đồng Quan cố nén cảm giác khó chịu trong bụng, muốn ngăn cái tay đang cầm đũa của nàng.
Nhưng còn chưa đụng tới đũa thì trong miệng lại bị nhét thêm một miếng thịt dê, dường như sợ hắn ăn không đủ tận hứng nên, nàng dùng sức nhét thịt vào trong cổ họng hắn…
Đồng Quan rốt cuộc không chịu được nữa, hắn đột nhiên ho khan vài tiếng, phun hết đống đồ ăn trong miệng mà, thức ăn văng đầy bàn. Cổ họng như bị thịt chặn ngang, hắn nằm trên bàn ho đến không thở nổi, nước mắt nước mũi tuôn ra, làm bẩn hết đồ ăn trên bàn.
Hoa Nhụy phu nhân đứng ở phía sau hắn, ánh sáng trong mắt chậm rãi ảm đạm, bả vai nàng nhẹ run vài cái, cuối cùng nàng cười lạnh: “Phu quân, quả nhiên tình cảm ngươi dành cho ta đều là giả, toàn bộ đều là giả”