Tân An Quỷ Sự

Chương 366: Cảnh xuân tươi đẹp

Chương Trước Chương Tiếp

“Cảnh xuân dễ qua, hồng nhan dễ tàn, khoảnh khắc hoa rơi cũng là lúc hồng nhan tan thành cát bụi”Vương Nhuận Khanh nghe mà cái hiểu cái không. Sau khi nói xong, bà lão áo trắng đi tới cạnh nàng ta, những nếp nhăn trên mặt bị nụ cười ép thành một tấm lưới dữ tợn. Bà ta hé cái miệng không có răng, lộ ra hàng lợi đỏ tươi bên trong: “Cô nương, thay vì thầm đau khổ ở đây, chi bằng để bà già này giúp cô một lần đi”

Đầu óc của Vương Nhuận Khanh bây giờ vô cùng rối loạn. Trực giác nói cho nàng ta biết bà lão kì quái trước mặt này chắc chắn không phải người lương thiện gì. Nhưng dưới sự tuyệt vọng, dường như người ta không còn nhạy cảm với sự sợ hãi nữa. Nàng ta bất giác thốt lên: “Giúp ta như thế nào?”

Bà lão mặc đồ trắng cười ha hả: “Con người khó tránh được tuổi già, nhưng nếu dùng một cách khác để giữ lại tuổi xuân vĩnh viễn* thì cũng không phải là chuyện xấu”

“Giữ lại tuổi xuân vĩnh viễn?” Vương Nhuận Khanh lặp lại bốn chữ này, nàng ta ngơ ngác nhìn xuống đất một lát rồi đột nhiên cong hai đầu gối và quỳ xuống trước mặt bà lão: “Bà bà, chỉ cần có thể trẻ mãi mãi thì bảo ta làm gì cũng được”

Bà lão liếc nàng ta một cái, khóe mắt đầy ý cười: “Thật sao?”

Nụ cười lạnh lẽo này khiến cả người Vương Nhuận Khanh lạnh buốt, nhưng nàng ta chỉ sững sờ một lúc đã kiên định tin tưởng: “Từ nhỏ tới lớn, ta chỉ có khuôn mặt xinh đẹp này thôi, trừ nó ra thì chẳng biết gì, cũng không làm được gì. Nếu không còn tuổi trẻ, vậy khác nào đã mất hết tất cả, trên đời này sẽ không có nơi nào để ta sống yên ổn nữa, còn không bằng chết quách đi”

“Chết?” Bà lão mặc áo trắng cười thầm một tiếng: “Được, vậy lão thân sẽ thành toàn cho cô”

Thành toàn ta? Trong đầu Vương Nhuận Khanh lặp lại ba chữ này, nhưng nhất thời lại không thể hiểu rõ lời của bà ta, thành toàn ta cái gì? Cho ta giữ lại tuổi xuân vĩnh viễn ư? Hay là… Hay là…

Nhưng nàng ta còn chưa kịp nghĩ rõ ràng đã thấy bà lão kia chậm rãi lấy ra một bầu rượu vàng óng và tròn vo từ ống tay áo rộng thùng thính. Sau khi mở nút bịt, một mùi hương kì lạ lập tức bay ra.

Vương Nhuận Khanh ngửi vài hơi: “Bà bà, đây là gì thế? Thứ này có thể khiến dung mạo của ta không thay đổi sao?”

Bà lão đồ trắng không để ý tới nàng ta, bà ta đập bầu rượu vào lòng bàn tay vài cái, đổ ra một đống bột phấn nhỏ. Sau đó dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vài cái lên bột trắng rồi nhìn về phía Vương Nhuận Khanh: “Cô muốn dừng lại ở tuổi này mãi mãi, đúng không?”

Vương Nhuận Khanh vừa định trả lời đúng, nhưng lại luôn cảm thấy lời này không ổn lắm, dường như còn có thâm ý khác vậy. Thế nên nàng ta ngậm miệng lại, cứng rắn nuốt chữ “đúng” kia vào bụng.

“Tại sao không trả lời ta? Nếu muốn dung mạo không già thì không thể lớn tuổi thêm nữa, nửa tuổi cũng không được. Có người từng nói với ta rằng mỗi ngày nàng ta đều giống như chịu cực hình vậy. Bởi vì có thể sáng hôm sau, nàng ta sẽ nhìn thấy mình có thêm một sợi tóc bạc, có thêm một nếp nhăn, vậy nên nàng ta sợ thời gian nhất. Thậm chí nàng ta còn không thể nghe nổi tiếng chuông buổi sáng, vì thế nàng ta đóng chặt cửa, hơn nữa còn giấu cả gương trong phòng, chỉ sợ bản thân có thêm một vết tích già nua nào…” Bà lão mặc đồ trắng nhẹ nhàng cười nói: “Thế nhưng đây chỉ là tự lừa dối mình mà thôi, thời gian là ma quỷ, nó chạy về phía trước không ngừng một khắc nào, biến người ta từ trẻ thành già, từ sinh đến chết, ai cũng không ngoại lệ. Cho nên, nếu không muốn bị nó trói buộc thì chỉ có thể giữ lại độ tuổi tươi đẹp này mãi mãi trước nó một bước”

Vương Nhuận Khanh bị những lời này dọa cho run người. Hiện giờ, cuối cùng nàng ta cũng cảm thấy bà lão trước mặt rất đáng sợ, mỗi một nếp nhăn đều giống như một cơn rắn độc hung tợn đang vắt ngang trên mặt già nua của bà ta. Mái tóc xám lộn xộn, bị gió thổi bay về phía trước, đâm vào khuôn mặt trắng nõn của Vương Nhuận Khanh, mang theo mùi máu tanh hôi.

Thế nhưng Vương Nhuận Khanh vẫn duy trì tư thế quỳ xuống đất, không thể nhúc nhích được, bởi vì bà lão mặc đồ trắng kia đặt một tay lên vai nàng ta, tay kia dùng sức phẩy xuống, bôi hết đống bột trắng trong lòng bàn tay lên người, lên đầu nàng ta.

Chỉ có một nhúm bột trắng, nhưng khi chúng vừa dính vào người thì giống như mọc chân vậy, theo khuôn mặt, cẩn cổ mà chạy xuống, không lâu sau đã lan rộng tới mọi sớ thịt trên cơ thể nàng ta.

Lúc đầu, nàng ta chỉ cảm thấy toàn thân trơn trượt, cũng không khó chịu gì.

Thế nhưng da trên đỉnh đầu chợt phát ra một tiếng “Xẹt”, ngay sau đó, dường như có thứ gì đó đang chậm rãi trượt xuống theo cơ thể, mỗi chỗ lướt qua đều cuộn lên một cơn đau như thấu tim gan. Đau đớn dữ dội khiến nàng ta không còn sức lực để phát ra tiếng kêu cứu. Tất cả ý thức đã bị đau đớn khổng lồ này cắt thành vụn nát, ngay cả hô hấp cũng run rẩy theo.

Cuối cùng thứ kia cũng hoàn toàn lột ra khỏi người, Vương Nhuận Khanh vẫn duy trì tư thế quỳ, nhưng hiện tại cả người nàng ta lạnh buốt, gió đêm hè thổi lên người khiến nàng ta cảm thấy đau đớn như bị roi quất vậy.

Nàng ta chậm rãi giơ hai tay lên, trước mặt là một màu đỏ tươi…

“Da của ta, da của ta đâu?”

Đây là câu nói cuối trên đời của nàng ta, cuối cùng thời gian cũng dừng lại trên người nàng ta. Vương Nhuận Khanh ngã ầm xuống đất, ánh mắt chưa nhắm phản chiếu ra một bóng dáng màu trắng mơ hồ.

Bà lão mặc đồ trắng nhặt da người trên đất lên rồi vẩy nhẹ vài cái, sau đó gấp qua loa bộ quần áo rơi trên mặt đất, nhét da người ống tay áo rồi chậm rãi đi về phía trước dọc theo sông Biện.

“Cảnh xuân dễ qua, hồng nhan dễ tàn, khoảnh khắc hoa rơi cũng là lúc hồng nhan tan thành cát bụi”

“Lộc cộc… lộc cộc…”

***

Hà Tư đứng ở cửa Đông Hoa, sững sờ nhìn bóng đêm mù mịt. Hai ngọn đèn phía xa như biến thành đôi mắt mà ban ngày nhìn thấy, nó thông minh sáng ngời giống hệt mẫu thân của hắn ta vậy.

“Tướng quân, để chúng ta tuần tra ban đêm là được rồi, ngài đâu cần phải hạ mình chứ” Phụ tá của Hà Tư là Lý Hồng ở bên cạnh nói.

“Đang trong thời buổi rối loạn, không theo dõi chặt chẽ một chút thì ta không thể yên tâm được”

Vừa dứt lời, từ xa có một bóng người cũng mặc áo giáp xuất hiện trong bóng đêm, vừa chạy vừa hô to: “Tướng quân, tướng quân, cổng Củng Thành có chuyện rồi, xin mau đi theo thuộc hạ”

Lúc Hà Tư chạy tới, mấy binh sĩ đang đứng ở dưới tường cung tìm kiếm thứ gì đó. Thấy hắn ta tới thì vội vàng tiến lên hành lễ: “Tướng quân, vừa nãy, lúc chúng ta đang đứng canh gác thì thấy một bóng trắng đi dọc theo mặt tường, nhưng bọn ta đuổi theo một đường cũng không phát hiện được gì”

“Có thấy rõ dáng dấp của người đó thế nào không?” Hà Tư nghiêm nghị hỏi.

“Quần áo rộng thùng thình, không giống cách ăn mặc của người Trung Nguyên, nhưng tốc độ của người đó thật sự rất nhanh. Còn những thứ khác thì thuộc hạ không nhìn rõ”

Hà Tư nhìn vào phía trong bức tường, nơi này đi tới hậu cung, là nơi ở của các phi tần. Hắn ta gật đầu với Lý Hồng, sau đó hai người cùng nhau đi vào cửa cung.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)