Hoa đăng vừa lên, mấy gian phòng xung quanh dần trở nên náo nhiệt hơn, những giọng nói mềm mại nỉ non liên tục truyền vào gian phòng lớn nhất Lưu Quang lâu này“Đóng cửa sổ lại” Vương Nhuận Khanh thò đầu ra khỏi chiếc chăn gấm, sau đó nói với tiểu nha hoàn đang hào hứng nằm sấp bên cửa sổ mà nhìn trộm cửa sổ phía đối diện.
Tiểu nha hoàn ‘à’ một tiếng, rầu rĩ không vui khép cửa sổ lại. Thấy Vương Nhuận Khanh lại chui vào trong chăn thì khẽ trợn mắt: “Cô nương, công tử phủ Thái Úy đi sang đối diện rồi, lúc trước ngài ấy là khách quen của chúng ta mà”
Người trong chăn không có động tĩnh, trong lòng tiểu nha hoàn cười khẩy vài tiếng, thầm nghĩ xem ngươi giả vờ đến khi nào, danh hiệu hoa khôi bị Lục Diệu Tuệ cướp mất, rõ ràng trong lòng vô cùng căm tức, thế mà lại viện cơ thân thể không khỏe để đóng cửa không ra ngoài. Thật ra trong lòng ngươi cũng hiểu, người tâm phúc hiện tại của Lưu Quang Lâu là Lục Diệu Tuệ, dù ngươi mở cửa đón khách thì những khách hàng trước kia cũng không tới nơi này.
Nàng ta ngồi bắt chéo chân cạnh bàn rồi tự rót cho mình một chén trà, đang định đưa lên miệng thì cửa phòng bị đẩy ra, Vưu ma ma xuất hiện ở giữa cửa.
Nàng ta vội vàng buông trà xuống rồi đứng dậy, Vưu ma ma liếc nàng ta một cái, nàng ta lập tức điều biết mà ra khỏi phòng, sau đó còn khẽ đóng cửa lại.
Thấy trong phòng chỉ còn lại mình và Vương Nhuận Khanh, lúc này Vưu ma ma mới đi tới cạnh giường, nhìn chằm chằm người đang cuộn tròn trong chăn gấm một lát rồi đột nhiên đưa tay xốc mạnh lên.
Vương Nhuận Khanh đang khóc đến mức trên mặt đầy nước mắt và mồ hôi, bỗng nhiên bị bóc trần giữa ban ngày thì không nén nổi tức giận, không quan tâm ai tới mà chửi vài câu “móng heo bỉ ổi, heo già” trước. Sau khi thấy rõ là Vưu ma ma, nàng ta cũng không xin lỗi, ngồi ở mép giường mà ngại ngùng nghiêng mặt sang một bên.
Vưu ma ma cũng không so đo với nàng ta, sau khi dùng khăn tay lau hết mồ hôi trên đầu thì nhẹ nhàng nói: “Nhuận Khanh à, bệnh mấy ngày rồi, chắc cũng gần khỏe hẳn rồi nhỉ? Hôm nay có mấy vị công tử hỏi thăm ngươi đấy, ngươi đừng khiến ta phải khó xử”
Khóe miệng Vương Nhuận Khanh hừ ra một tiếng cười lạnh: “Hỏi thăm ta? Nha đầu kia chọn còn dư lại mới tìm đến chỗ ta chứ gì”
“Đây là năm đầu tiên nàng ta được chọn làm hoa khôi mà, ai lại không thích người mới mẻ chứ? Nhuận Khanh, ngươi đã ở Lưu Quang lâu lâu năm, chắc cũng hiểu chút đạo lý này nhỉ?”
“Nam nhân thích mới mẻ, nhưng chẳng lẽ ma ma cũng hồ đồ luôn rồi ư? Bảo ta nhường lại gian phòng này cho nàng ta là vì thấy Vương Nhuận Khanh ta không còn lợi ích gì nữa sao?”
Bị nàng ta oán trách như vậy, Vưu ma ma cũng không tức giận. Bà ta đi quanh phòng một vòng, nụ cười trên khóe miệng cũng chưa từng tắt, nhưng lời nói ra lại khiến Vương Nhuận Khanh lạnh lòng: “Bây giờ thế đạo thay đổi rồi, dùng sắc đẹp hầu hạ khó có thể giữ được lòng người. Ngươi nghe tiếng đàn ở phía đối diện đi, thật là êm tai. Không những vậy, người ta còn biết hát biết múa, cũng từng tìm tòi học hỏi văn thơ, Nhuận Khanh, còn ngươi thì biết làm gì? Gian phòng này của ngươi cũng chỉ bày một cái bàn để trang điểm thôi, thật sự quá lãng phí. Đổi cho nàng ta thì còn có thể tận dụng được hết”
Vương Nhuận Khanh bị bà ta nói cho đỏ mặt, đứng lên từ trên giường: “Ngươi nói ta tục tĩu, nói ta không biết làm gì mà chỉ có một cái túi da này thôi?”
Vưu ma ma cười khẩy: “Nếu ngươi nghĩ vậy thì ta cũng không có cách nào, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, sang năm ngươi đã hai mươi tuổi rồi, không còn trẻ nữa đâu, biết điều thì nhanh chóng chuyển ra khỏi nơi này đi, tận dụng chút thời gian còn lại mà… kiếm cho mình ít tiền dưỡng lão. Nếu không đến lúc già hoa tàn ít bướm không bán được nữa, ngươi không chịu nổi đâu”
Nói xong, bà ta không thèm nhìn Vương Nhuận Khanh một cái đã phe phẩy quạt đi ra cửa.
Cửa rộng mở ra, tiếng oanh yến ca hát lập tức truyền từ hành lang vào. Nàng ta đã nghe những âm thanh này gần mười năm, nhưng bây giờ lọt vào tai lại khiến nàng ta cảm thấy chướng tai hơn cả tiếng cạo nồi. Vì thế, Vương Nhuận Khanh bèn vội đi đến trước cửa rồi đóng lại, cơ thể dựa vào cánh cửa mà không ngừng run rẩy.
Nàng ta nghe hiểu ý của Vưu ma ma. Hiện giờ, nàng ta đã trở thành một đứa bị vứt bỏ, mà một đứa bị vứt bỏ thì lấy tư cách gì để đàm phán điều kiện với bà ta chứ? Chính mình cũng khờ thật, cho rằng bà ta sẽ nhớ tới ân tình nhiều năm, cho rằng mình vẫn còn là hoa khôi nổi tiếng nhất Biện Lương. Không ngờ những thứ này đã hóa thành nước sông cuồn cuộn mà chảy đi từ lâu rồi.
Thân thể trượt từ cánh cửa xuống mặt đất, nàng ta bịt lỗ tai, muốn chặn lại tất cả những âm thanh đó, thế nhưng dù có làm gì thì chúng vẫn xuyên qua khe cửa rồi chui thẳng vào tai nàng ta. Vương Nhuận Khanh hít sâu vài hơi, sau đó đứng dậy và đẩy cửa đi ra ngoài. Nàng ta đi xuyên qua hành lang dài, cầu thang, đại sảnh của Lưu Quang lâu với bộ quần áo xộc xệch, sau đó chạy ra trong tiếng bàn tán của khách khứa, chạy ra khỏi nơi đã từng cho nàng ta vinh quang nhất thời, nhưng hiện tại lại đè nén nàng ta như một ngôi mộ.
Vương Nhuận Khanh đi dọc theo đường phố một lúc, nhưng hình như người bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng ta rồi chỉ trỏ. Có mấy lần nàng ta còn nghe thấy tên của mình, nhưng bây giờ nàng ta lại không muốn nghe thấy ba chữ này nhất. Bởi vì mỗi khi nhắc tới nàng ta, phía sau sẽ kèm theo Lục Diệu Tuệ. Một cựu hoa khôi, một hoa khôi hiện tại, bọn họ đang so sánh, đang cười nhạo, cười nhạo thanh xuân của nàng ta đã qua, không còn nhan sắc gì nữa.
Đi được một đoạn đường, Vương Nhuận Khanh thật sự không chịu nổi nữa, nàng ta cất bước chạy về phía sông Biện, giống hệt như một kẻ trộm vậy.
Đi tới bờ sông, nàng ta mới thở hổn hển thật sâu. Nơi này rất yên tĩnh, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy, tuy có hơi bất thường, nhưng nàng ta đã không còn tâm trạng để bận tâm nữa. Bây giờ nàng ta chỉ muốn ở một mình, không nghĩ gì, cũng không làm gì, chỉ khi ở một mình thì nàng ta mới có thể yên tâm được.
Gió đêm thổi qua mang theo mùi nước sông vừa mát mẻ vừa ngọt ngào. Nàng ta nhớ khi còn bé ở nông thôn, trong thôn cũng là mùi hương này. Đêm nào nàng ta cũng ngửi nó mà đi vào giấc mộng. Bây giờ nhớ lại, những ngày tháng khổ cực vẫn luôn bị giấu trong trí nhớ kia đúng là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời nàng ta. Nhưng tháng năm đã qua, hiện tại tìm về hồi ức cũng chỉ uổng công mà thôi.
Vương Nhuận Khanh nhìn bản thân được phản chiếu trong nước, dù chập chờn theo gợn sóng, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một mỹ nhân hiếm có. Mặc dù có hơi tiều tụy, nhưng da thịt trắng như tuyết, ánh mắt đung đưa như một dòng nước trong.
Nhưng nhan sắc này có thể chống đỡ được bao lâu? Một năm? Hai năm? Sau khi trải qua đủ mưa sa bão táp, chốn về của nàng ta là ở nơi đâu?
“Lộc cộc… Lộc cộc…”
Đột nhiên phía sau vang lên một âm thanh kì lạ, giống như tiếng gậy gỗ đang gõ xuống mặt đất vậy, rất thong thả, không nhanh cũng không chậm.
Vương Nhuận Khanh quay đầu lại, cách đó vài mét, nàng ta nhìn thấy thứ gì đó màu xám trắng đang dần tới gần mình, tựa như dưới mặt đất bằng phẳng nổi lên một lớp sương mù dày đặc lay động, đung đưa vậy.
Nàng ta dụi mắt, khuôn mặt không chút son phấn đầy kinh ngạc: Thứ đang chậm rãi đi về phía mình nào có phải sương mù gì, mà là một nữ nhân, một bà lão tóc trắng mặc áo bào trắng rộng thùng thình.