Cùng với cái lạnh vào sâu tận xương tủy, phía sau cửa sổ cũng bắt đầu vang lên tiếng “sột soạt”, khung cửa sổ phát ra những tiếng “kẽo kẹt” khó nghe, như sắp gãy mất vậyĐang yên đang lành, sao đột nhiên lại nổi gió?
Bây giờ Trăn Nhi không kịp nghĩ nhiều, nàng ta sợ làm Tấn Nhi hốt hoảng, nên vội vàng đến bên cửa sổ, để đóng mấy cánh cửa đó lại.
Nhưng vừa chạm vào cửa sổ, nàng ta lại nhìn thấy một bóng người đứng giữa sân, người đó mặc lụa trắng từ đầu đến chân, ngay cả gương mặt cũng được bao phủ trong làn khói trắng, không thể nhìn rõ. Thứ có màu sắc duy nhất là cái đèn lồng bằng giấy trên tay nàng ta, một đốm ánh sáng đỏ lập lòe ở giữa như giọt máu vẫn chưa đông lại.
Tuy Trăn Nhi không thể thấy rõ gương mặt nàng ta, nhưng chỉ cần nhìn thân hình thì Trăn Nhi cũng lập tức nhận ra thân phận của nàng ta.
“Đại tỷ…” Nàng ta khóc, chậm rãi đưa hai tay lên: “Đại tỷ, có phải tỷ… có phải tỷ lo lắng cho Tấn Nhi nên muốn về thăm thằng bé không? Tỷ yên tâm, thằng bé được tỷ phu dạy dỗ rất tốt, thuộc nhiều bài thơ hơn cả muội, sau này… sau này nhất định có thể trở thành người tài…”
Bóng người đó không động đậy, cũng không nói gì, nhưng mấy cánh cửa lại mở ra khép vào rất mạnh, đập “ầm ầm” vào khung cửa sổ, hận không thể ngươi chết ta sống, ngọc nát đá tan.
“Đại tỷ, tỷ sao vậy? Có phải tỷ có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Tỷ nói với muội đi, muội sẽ giúp tỷ, đừng làm Tấn Nhi sợ”
Đoàn Trăn Nhi có thể cảm nhận được sự căm thù mãnh liệt toát ra từ bóng dáng trước mặt. Chỉ có điều, nàng ta không hiểu, đúng là đại tỷ buồn bực sầu não về chuyện của nhị tỷ, nhưng suy cho cùng, người bị lột da, bị kẻ ác giết hại là nhị tỷ. Tại sao hồn phách đại tỷ lại không tiêu tan, không thể được yên nghỉ?
Hai người cứ nhìn nhau chằm chằm như vậy, một lúc sau, gió ngừng thổi, mấy cánh cửa cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Trăn Nhi ngẩng đầu nhìn về phía trước, nàng ta nhìn thấy ánh sáng đỏ trong đèn lồng dần dần tối lại, như thể sắp tan biến trong màn đêm. Nàng ta không khỏi giật mình, biết đại tỷ sắp đi rồi, đang định mở cửa đuổi theo, chân lại đột nhiên bị ôm chặt, nàng ta giật thót, phải vịn vào cửa sổ mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
“Di nương, di nương, ta mơ thấy mẹ rồi, ta mơ thấy mẹ rồi”
Tấn Nhi khóc nức nở, nước mắt làm ướt y phục nàng ta.
Đoàn Trăn Nhi lại nhìn ra sân lần nữa, đã không thấy cái bóng dáng đó đâu nữa, lúc này nàng ta mới ngồi xổm xuống, ôm Tấn Nhi vào lòng: “Tấn Nhi đừng khóc, Tấn Nhi đừng sợ, có di nương ở đây rồi” Nàng ta lau nước mắt trên mặt Tấn Nhi: “Nhưng chắc Tấn Nhi không nhớ đến dáng vẻ của mẹ nữa đúng không? Sao lại mơ thấy mẹ được?”
“Ta không biết mẹ, thậm chí ta cũng không nhìn thấy mặt, nhưng ta biết người đó là mẹ ta, đúng là mẹ ta”
Tiếng mẹ này khiến lòng Trăn Nhi vỡ nát, nàng ta ôm Tấn Nhi vào lòng, hôn mạnh vào hai má của Tấn Nhi: “Không có mẹ cũng không sao, Tấn Nhi vẫn còn cha, vẫn còn di nương, vẫn còn rất nhiều rất nhiều người yêu thương Tấn Nhi, Tấn Nhi đừng buồn nữa, được không?”
Tấn Nhi gật đầu, lại ôm chặt cổ Đoàn Trăn Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đúng rồi, Tấn Nhi, mẹ con có nói gì với con trong giấc mơ không?” Nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, Đoàn Trăn Nhi vẫn không yên lòng.
“Mẹ vẫn luôn im lặng, chỉ cầm một cái đèn lồng đứng yên trước mặt ta”
“Con đã từng nhìn thấy chiếc đèn lồng đó chưa?”
“Sao lại chưa từng nhìn thấy chứ, đó chính là đèn lồng của Trình gia ta, trong nhà tổ phụ có rất nhiều”
Lý Thân kiểm tra mấy cánh cửa trong và ngoài Đoàn phủ một lượt, sau đó mới về khu nhà mình đang ở, đang định mở cửa vào phòng, chợt nhìn thấy Trình Mục Du đi từ ngoài vào, bèn vội vã đến đón: “Cô gia, có phải hạ nhân đón tiếp không chu đáo không, ngài thiếu gì thì nói với ta, ta sẽ đi lấy cho ngài”
Trình Mục Du khẽ lắc đầu, hắn ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện: “Ta có chuyện muốn thỉnh giáo”
Lý Thân cũng ngồi xuống: “Thỉnh giáo ta? Cô gia, ngài nói đùa rồi, có gì muốn sai bảo thì ngài cứ nói”
Trình Mục Du nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “Ta muốn hỏi chuyện sáu năm trước”
Lý Thân đột nhiên cúi thấp xuống: “Sáu năm trước, cô gia… cô gia đang nói về chuyện của nhị tiểu thư sao?”
“Không sai, nghe nhạc phụ nói, ngươi là người trông giữ núi Vạn Tuế”
Lý Thân gật đầu: “Đúng vậy, là lão gia có lòng tốt, thấy ta mình đầy thương tích, không làm được việc trông giữ núi nữa nên đã thu nhận và giúp đỡ ta” Hắn ta ngẩng đầu lên: “Nhưng chuyện năm đó thật sự không liên quan đến ta, quan phủ đã tra khảo mấy ngày nhưng cuối cùng vẫn thả ta ra, không lẽ, không lẽ cô gia nghi ngờ ta sao?”
Trình Mục Du cười nhạt: “Ngươi đừng căng thẳng, ta biết chuyện này không liên quan đến ngươi, ta đến đây để hỏi xem, mấy ngày đó, ngươi có nhìn thấy kẻ nào khả nghi trên núi không?”
Lý Thân cúi đầu suy nghĩ: “Thời tiết lúc đó giống như bây giờ, trời đã bắt đầu nóng lên, người lên núi cầu Thần, bái Phật không nhiều lắm, nên nếu có kẻ nào có dáng vẻ khả khi thì chắc sẽ bị ta nhận ra. Nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, quả thật không nhìn thấy kẻ nào như vậy”
“Vậy ngươi có nhìn thấy dấu vết kỳ lạ nào không?”
“Dấu vết?”
“Ví dụ như là dấu chân chẳng hạn” Trình Mục Du khẽ nhắc nhở.
Lý Thân nhíu mày ngẩng đầu lên, một lúc sau lại cúi đầu xuống, dường như đang cố gắng lấy một thứ gì đó có giá trị từ những ký ức cằn cỗi của mình.
Cuối cùng, hắn ta nhìn Trình Mục Du.
“Có”
“Là gì?”
“Dấu vết ngay ngắn” Hắn ta xòe lòng bàn tay ra, vẽ mấy đường bên trên: “Còn chưa lớn bằng nửa bàn tay, một chuỗi dài, đúng rồi, được chia thành hai hàng. Một trái một phải, một trước một sau như dấu giày, rồi biến mất trong bụi cỏ. Lúc đó ta còn tự hỏi đó là thứ gì mà lạ vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu, cuối cùng chưa được mấy ngày thì nhị tiểu thư xảy ra chuyện”
Trình Mục Du lấy một tờ giấy từ trong vạt áo ra, bên trên có hai dấu hình chữ nhật: “Ngươi nhìn cho kỹ, là dấu vết thế này đúng không?”
Lý Thân kích động gật đầu lia lịa: “Không sai, đúng là thế này, cô gia, sao ngài lại biết dấu vết đó trông như thế nào?”
“Quả nhiên là do cùng một người gây ra” Trình Mục Du nhíu mày nhìn mặt đất, không để ý đến hắn ta: “Thì ra kẻ giết Dục Nhi và Tiêu tiểu muội là cùng một người”
Lý Thân sợ hãi đứng phắt dậy: “Cô gia, ý của ngài là hung thủ giết nhị tiểu thư lại tiếp tục giết người sao?”
Trình Mục Du gật đầu: “Ngươi tạm thời đừng nói chuyện này với người ngoài, ta sợ đánh rắn động cỏ”
Vừa dứt lời, hắn lập tức đứng lên đi ra ngoài, Lý Thân nhìn bóng lưng hắn, nghĩ đến lời hắn nói vừa nãy. Đột nhiên cảm thấy ban đêm cũng không nóng nực nữa, thậm chí hắn ta còn thấy một tia lành lạnh, đang từng chút từng chút chạy dọc theo mắt cá chân hắn ta, khiến hắn ta ớn lạnh.