Tân An Quỷ Sự

Chương 362: Mẹ

Chương Trước Chương Tiếp

Đoàn Tri Hành lắc đầu, nói: “Đã là đại trượng phu thì chí lớn đặt ở bốn phương, chuyện này nào có liên quan gì đến ngươi. Nhưng cái chết của Dục Nhi quá kỳ lạ, cho nên ngoại trừ người nhà, ta không hề đề cập tới nguyên nhân cái chết của con bé với bất kỳ ai. Thậm chí, ngay cả cha và ca ca của ngươi cũng không hề hay biết nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của Dục Nhi. Vì vậy, họ đương nhiên không nói với ngươi về điều này. Nhưng vào thời điểm đó, dân gian đã dựng lên rất nhiều tin đồn xoay quanh cái chết của con bé. Có lẽ là do người của phía quan phủ đã tiết lộ thông tin nào đó, khiến cho tin đồn được lan truyền ồn ào và rộng rãi. Hầu hết bọn họ đều nói rằng Dục Nhi đã bị lột da, nhưng điều khiến ta thật sự tức giận chính là: Bọn họ còn đồn đoán rằng Dục Nhi đã bị giết vì có tư tình với nhiều nam nhân khác. Lúc đầu, vì ta quá đỗi tức giận nên đã ra ngoài để tìm những người lan truyền tin đồn kia để đối chất. Nhưng càng về sau, ta càng thêm phẫn nộ, bởi hành động của ta đã khiến những kẻ khua môi múa mép kia càng thêm phấn khích. Tất cả bọn họ đều chờ đợi để cười nhạo ta. Một cách vô tình, những lời biện hộ và thanh minh của ta đã khiến tin đồn kia lan truyền mạnh mẽ hơn. Sau đó, một sự kiện khác đột nhiên xảy ra khiến cho tin đồn về Dục Nhi biến mất” Đoàn Tri Hành nở nụ cười trầm thấp: “Mặc dù Dục Nhi của ta đã chết, nhưng chí ít sự trong trắng của con bé phải được bảo vệ chu toàn”Trình Mục Du lập tức cau mày: “Là chuyện gì?”

“Con gái của Văn đại nhân, giữ chức Thượng thư đương triều cũng bị chết oan. Nguyên nhân cái chết cũng giống như Dục Nhi, bị lột sạch da”

Trình Mục Du giật mình: “Vậy hóa ra, Dục Nhi không phải là người duy nhất bị sát hại trong những năm đó sao?”

“Sau đó cũng có một vài sự việc tương tự lần lượt xảy ra. Chỉ có điều, lúc đó, vì ta muốn thoát khỏi nỗi đau sau cái chết của hai đứa con gái cho nên không hề tìm hiểu chuỗi sự việc ấy, chỉ tập trung phát triển công việc làm ăn của Ngọc Xuân Lâm. Kể từ đó, thỉnh thoảng ta lại nghe người khác ngẫu nhiên kể lại rằng: Ở trong thành Biện Lương có một tên ác quỷ chuyên lột da người đẹp. Hễ thấy cô gái nào xinh đẹp thì hắn ta sẽ lén lút bám theo, sau đó lấy dây trói lại và bắt đi. Tuy nhiên, đó chỉ là những truyền thuyết, ngoại trừ trẻ con thì chẳng mấy ai chịu tin. Đến tận bây giờ, quan phủ vẫn chưa thể bắt được người gây án năm đó. Ta không nghĩ là do họ không quan tâm, bởi vì dù sao con gái của Thượng thư đại nhân cũng bị liên lụy vào chuỗi án mạng đó. Chỉ có điều, tên hung thủ kia quả thật có hành tung bất định và bí ẩn, bọn họ căn bản không thể tìm thấy hắn ta”

“Nhạc phụ đại nhân! Người có biết con gái của Văn đại nhân đã chết như thế nào không?”

Đoàn Tri Hành nhìn chằm chằm vào ánh trăng mờ ảo trên cao: “Ta nghe người khác nói rằng, tiểu thư của nhà Văn đại nhân vốn kiêu ngạo, đã tự mình chuốc lấy mối họa đó”

“Kiêu ngạo?”

“Hôm đó, Văn tiểu thư dẫn một nha hoàn ra ngoài để mua bột nước trang điểm, chẳng biết có đến cửa hàng của ta hay không. Dù sao, ta cũng chưa từng chứng thực chuyện này. Bởi vì đường không xa, Văn tiểu thư không ngồi kiệu mà đi bộ đến đó. Nhưng sau đó, nha hoàn nhỏ đi theo vì tay chân vụng về nên đã làm vỡ hộp bột nước trang điểm. Văn tiểu thư cực kỳ tức giận, mắng nha hoàn một trận và yêu cầu người đó phải mua một chiếc hộp mới bằng tiền lương tháng của nha hoàn. Người kia không còn cách nào khác đành phải quay lại cửa hàng và khóc lóc nức nở. Nhưng sau khi nha hoàn mua được hộp bột nước tốt nhất và trở lại thì không thấy Văn tiểu thư đâu nữa, đành vội vàng chạy về nhà để tìm người, nhưng người trong nhà đều nói rằng Văn tiểu thư vẫn chưa trở về”

“Chuyện đó chẳng phải giống hệt như cách mà Dục Nhi biến mất hay sao?” Trình Mục Du chợt lẩm bẩm.

“Đúng vậy! Thi thể của Văn tiểu thư được tìm thấy trong một cái giếng khô ở vùng ngoại ô. Nghe nói, tình trạng thi thể của Văn tiểu thư cũng giống như Dục Nhi. Cơ thể đầy máu, toàn bộ lớp da bị lột sạch, ngay cả một sợi tóc cũng không còn”

“Nhạc phụ đại nhân! Ta xin mạn phép hỏi thêm một câu, thi thể bị lột sạch da của Dục Nhi trông như thế nào? Là gồ ghề và gập ghềnh hay là nhẵn nhụi và trơn bóng?”

Đoàn Tri Hành sửng sốt, lập tức đứng lên và hô to: “Tại sao ngươi lại hỏi câu này? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ta vẫn chưa thể lý giải tại sao thi thể của Dục Nhi lại mịn màng và trơn bóng như vậy, như thể làn da của con bé đã tự động bong tróc ra vậy”

***

Tấn Nhi đang chìm vào giấc ngủ, gối đầu lên cánh tay của Đoàn Trăn Nhi. Hai cánh tay của cậu trắng nõn như hai ngó sen mềm mại đang buông thõng xuống, nhẹ nhàng đung đưa theo chuyển động của Trăn Nhi.

Khi nghe thấy tiếng hô hấp của cậu trở nên đều đặn, Trăn Nhi cũng ngừng chuyển động. Nàng ta cẩn thận lau những giọt mồ hôi li ti đọng trên trán của Tấn Nhi bằng chiếc khăn tay, khẽ khàng vuốt ve hai gò má tròn trĩnh đang phồng lên của cậu: “Thằng bé này! Đã một năm không gặp, đã trưởng thành hơn nhiều rồi. Ru con ngủ khiến cánh tay của ta đều đang đau nhức đấy”

Đoàn Trăn Nhi nhìn ra góc sân bên cạnh, thấy ánh đèn vẫn đang sáng, hình như tỷ phu vẫn đang nói chuyện phiếm với cha của nàng ta. Đoàn Trăn Nhi chẳng biết hắn có quên lời khẩn cầu của nàng ta hay không. Hôm nay, lúc ở trên xe ngựa, Đoàn Trăn Nhi đã khẩn thiết nhờ Trình Mục Du nói vài lời trước mặt cha của mình, xin ông đừng tiếp tục nhốt nàng ta trong nhà nữa. Mấy năm qua, ngoại trừ thân thích và đám người hầu trong nhà, Đoàn Tri Hành không cho phép Đoàn Trăn Nhi tiếp xúc với bất kỳ ai. Từ khi hai tỷ tỷ của nàng ta qua đời sáu năm trước, Đoàn Trăn Nhi đã bị giam hãm trong chính căn nhà của mình và tình thương của cha. Nàng ta đã bị chèn ép đến mức muốn phát điên từ lâu. Mặc dù lúc gặp nạn hôm nay, nàng ta có cảm thấy hối hận vì đã trốn thoát khỏi nhà, nhưng đó chỉ là một sự hoảng sợ nhỏ bé, một ảo ảnh do tâm trí nàng ta tự tạo ra mà thôi. Bây giờ, Đoàn Trăn Nhi đã nhìn thấy thế giới bên ngoài, tâm trạng của nàng ta giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được ăn kẹo, không thể nào từ chối sự cám dỗ của nó. Nàng ta biết rằng: Tuy Trình Mục Du không thường xuyên gặp cha mình, nhưng người tỷ phu này từ nhỏ đã học rộng tài cao, văn võ song toàn. Mặc dù hắn chỉ là bậc hậu bối, nhưng cha của nàng ta rất nể phục hắn. Vì vậy, lời nói của Trình Mục Du nhất định sẽ có “trọng lượng”, được cha của nàng ta coi trọng.

Tuy nhiên, so với quyết tâm bảo vệ con gái mãnh liệt của Đoàn Tri Hành đối với Đoàn Trăn Nhi: “trọng lượng” này có lẽ vẫn chưa đủ nặng.

Nàng ta thở dài, âm thầm nghĩ rằng thế cũng đủ rồi. Ít nhất thì với những gì Trình Mục Du nói, cha của nàng ta chắc chắn sẽ cân nhắc chứ không hoàn toàn phớt lờ. Nếu sau này Đoàn Trăn Nhi tiếp tục đề cập đến vấn đề này với cha mình, chí ít ông sẽ không lập tức chối từ. Thế đã đủ rồi.

Đang mải suy nghĩ, ánh nến trong sân bên cạnh dần dần mờ đi. Âm thanh trò chuyện cũng dần rơi rớt, có vẻ như cuộc đối thoại kia đã kết thúc. Trình Mục Du cũng đã trở về nhà nghỉ ngơi.

Đoàn Trăn Nhi hít một hơi thật sâu, thận trọng đứng dậy, đặt Tấn Nhi đang nằm ngủ trên tay xuống giường. Trẻ em rất dễ bị nóng trong người, chưa kể lúc này đang là đêm hè oi bức, chiếc áo lót mà Tấn Nhi đang mặc cũng đã ướt đẫm mồ hôi khiến nó dính chặt vào chiếc bụng bầu bĩnh.

Trăn Nhi sợ cậu nóng quá sẽ khó chịu nên vội vàng cầm lấy chiếc quạt hương bồ, ngồi ở mép giường và khe khẽ quạt mát cho cậu, sau đó nhẹ nhàng vén vài lọn tóc dính trên trán cậu.

“Mẹ… mẹ…”

Tấn Nhi lẩm bẩm một vài từ không rõ, quay người lại và úp mặt vào tường.

Trong lòng Trăn Nhi chợt rung động. Hóa ra, đứa trẻ này cũng đang nhớ mẹ mình. Có lẽ cậu đang nằm mộng. Trong giấc mộng đó, Tấn Nhi vẫn là một đứa trẻ đang bi bô tập nói trong vòng tay mẹ.

Nghĩ đến đây, nàng ta lập tức nghĩ: Không đúng! Khi đại tỷ qua đời, Tấn Nhi chưa đầy một tuổi, không phải là độ tuổi có thể ghi nhớ bất kỳ thứ gì, làm sao nó có thể giữ được ấn tượng về mẹ mình? Làm sao nó có thể gọi tên của mẹ trong mộng được chứ?

Đang trầm tư, một cơn gió mát lạnh đột ngột thổi qua sau lưng của Đoàn Trăn Nhi. Trong đêm hè nóng ẩm này, nó giống như một con rắn đang chậm rãi trườn bò và cọ sát vào tấm lưng của nàng ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)