Đó là khi Tấn Nhi được sáu tháng tuổi. Ngày hôm đó, Dục Nhi và Thục Viên – thê tử của con – đã hẹn nhau sẽ cùng đến chùa Vân Thúy để cầu phúc cho Tấn Nhi. Bởi vậy, hai con gái của ta đã rời khỏi nhà từ sáng sớm. Sau khi được đoàn kiệu khiêng đến phía sau chân núi, hai tỷ muội đã dẫn theo một nha hoàn để lên núiĐến giữa buổi chiều, Thục Viên vội vàng chạy từ trên núi xuống và hỏi những kiệu phu đang nghỉ ngơi rằng có nhìn thấy Dục Nhi hay không. Hóa ra là do trên đường xuống núi sau khi cầu phúc, Thục Viên đã gặp một người quen cũ và tạm dừng lại để trò chuyện. Trong lúc chờ đợi, Dục Nhi cảm thấy buồn chán nên đã tự mình hái cỏ, ngắt hoa để mang lên núi lễ Phật. Chỉ có điều, sau khi Thục Viên tạm biệt người quen cũ và đi tìm Dục Nhi thì mới phát hiện con bé đã biến mất.
Thục Viên sợ rằng Dục Nhi đã xuống núi trước cho nên đã cùng người hầu vội vàng chạy xuống chân núi để hỏi những kiệu phu kia. Thế nhưng, đám người đó đều nói rằng họ không hề nhìn thấy Dục Nhi. Điều này khiến cho Thục Viên hoàn toàn hoảng loạn. Bởi vì ngày hôm đó thời tiết rất nóng, trong lúc con bé và nha hoàn xuống núi cũng chẳng đụng phải mấy người, cho nên không thể có chuyện kiệu phu không nhận ra Dục Nhi nếu đã gặp con bé. Điều này cho thấy Dục Nhi đã mất tích trên đường xuống núi.
Nhưng lúc đó, Thục Viên vẫn còn ôm một tia hy vọng rằng: có lẽ Dục Nhi vẫn còn quá nhỏ và chưa thành thục cho nên đã bị cảnh đẹp trên núi hấp dẫn. Vì vậy, việc họ không tìm thấy Dục Nhi trên đường xuống núi cũng dễ hiểu. Sau đó, Thục Viên quyết định kêu mấy kiệu phu kia lên núi tìm người, đồng thời con bé cũng dắt theo nha hoàn của mình tiến vào trong núi để tìm muội muội.
Nhóm người được chia làm hai nhóm, ròng rã tìm kiếm suốt mấy giờ trong rừng núi, nhưng mãi đến hoàng hôn vẫn không tìm thấy Dục Nhi. Lúc này, Thục Viên đã hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn và vô lực, quỳ rạp xuống đất, không thể tự đứng dậy được, chỉ biết gọi tên Dục Nhi không ngừng. Cuối cùng, Thục Viên bị những kiệu phu và nha hoàn ép buộc đi xuống núi. Bởi lẽ, rừng núi ban ngày và ban đêm là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Khi màn đêm buông xuống, khu rừng tối tăm mù mịt, ánh trăng bị bóng cây che lấp, núi rừng hoang vu, đầy rẫy nguy hiểm. Chỉ cần không cẩn thận một chút, họ có thể lập tức bỏ mạng tại đây, không thể tiếp tục tìm người được nữa.
Tối hôm đó, chúng đã đến phủ Khai Phong để báo án. Năm ấy, cha của con cũng đang bận bịu trăm công nghìn việc, tuy nhiên quan phủ cũng khá quan tâm đến vấn đề này. Do đó, chỉ mới tờ mờ sáng ngày hôm sau, phủ Khai Phong đã phái mấy đội nha dịch lên núi tìm người. Nhưng dù vậy, ta vẫn chưa thể yên tâm, lập tức dắt theo mấy đầy tớ trong nhà để vào núi.
Lúc đó đang là mùa hè, cây cối trên ngọn núi Vạn Tuế dày đặc, um tùm đến mức rất khó tìm người. Bởi vậy, mặc dù bọn ta đã tìm kiếm trên núi vài ngày nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Dục Nhi. Lúc này, quan phủ chuyển hướng nghi ngờ rằng Dục Nhi đã vô tình rơi xuống vách núi. Dù sao thì núi đá kia cao chót vót, có rất nhiều đỉnh núi và vách đá kỳ dị bị cỏ dại bao phủ, cho nên việc ai đó vô tình giẫm phải chướng ngại và rơi khỏi vách đá chênh vênh cũng không có gì lạ.
Nghe bọn họ nói như vậy, trái tim ta tựa như đã chết một nửa, nhưng Dục Nhi chính là máu mủ của ta. Ta đã thề rằng: Nếu con bé sống không thấy người thì chết phải thấy xác. Vì vậy, ta đã chi rất nhiều tiền cho đám nha dịch lên núi tìm con bé và yêu cầu họ đừng ngừng tìm kiếm. Thậm chí, ta còn điều động tất cả những người hữu dụng trong gia đình để lên núi Vạn Tuế tìm Dục Nhi.
Cứ như thế, sau khoảng nửa tháng, cuối cùng một ngày, Dục Nhi của ta đã được tìm thấy.
Chính ta là người đã phát hiện ra con bé. Sau này, ta thường nghĩ rằng: Có lẽ linh hồn linh thiêng của Dục Nhi ở trên trời cũng thương xót người cha già như ta đã ngày đêm bôn ba vì con bé, không chịu bỏ cuộc, nên Dục Nhi đã chỉ đường dẫn lối để ta tìm thấy thi thể của nó.
Bởi vì nơi Dục Nhi bị vứt bỏ và giấu xác là một vị trí cực kỳ bí ẩn – một phiến đá nhô ra ở lưng chừng vách núi. Phiến đá kia cheo leo, tăm tối đến độ ánh sáng không thể chiếu đến, lại chẳng có đường núi nào thông đến nơi đó mà chỉ có thể băng qua một con đường hoang vu đầy đá và bụi gai kỳ quái. Suốt mấy ngày trước đó, những người đi ngang cũng chỉ nhìn thoáng vào bên trong, không hề nghĩ tới sẽ tìm kiếm kỹ càng. Tuy nhiên, lần đầu tiên đi qua nơi đó, trong lòng ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất an, bi thương và thống khổ. Vì vậy, mặc dù chưa nhìn thấy thi thể của Dục Nhi, ta vẫn chắc chắn rằng thi thể con bé đang ở quanh đây, rất gần. Sau đó, ta bất chấp mọi người ngăn cản, nhất quyết đi về phía vách đá phủ đầy cỏ dại kia.
Trên phiến đá, cỏ hoang mọc um tùm, nhưng ta chẳng bận tâm nhiều đến thế, lập tức ngã nhào xuống đất và đào bới từng tấc đất một, nhưng ta vẫn không thể tìm thấy Dục Nhi. Đến khi định bỏ cuộc, ta chợt nghe thấy âm thanh phát ra từ dưới vách đá. Đó là một tiếng thở dài yếu ớt, rất nhỏ, nhưng ta có thể nghe thấy rõ ràng: đó là giọng nói của Dục Nhi – con gái của ta.
Ta vui mừng khôn xiết, cho rằng con bé chỉ bị trượt chân té ngã xuống vách núi, hiện tại vẫn còn sống, cho nên ta đã đến gần mép vực, thò đầu nhìn xuống và gọi tên con bé.
Nhưng vừa nhìn xuống dưới, suýt chút nữa ta đã bị trượt ngã xuống. Nếu đám nha dịch vừa mới đến không kịp thời túm lấy quần áo của ta, có lẽ ta đã sớm trở thành một linh hồn cô độc nằm yên dưới vách núi.
Dục Nhi đang nằm trên một phiến đá lớn, cách vách núi vài bước chân. Vì phiến đá kia nhô ra ngoài, ta có thể nhìn rõ ràng toàn bộ thi thể của con bé. Cũng chính dáng vẻ khi đó của Dục Nhi đã trở thành một cơn ác mộng triền miên trong suốt mấy năm qua của ta. Hầu như đêm nào ta cũng mơ thấy Dục Nhi, mơ thấy con bé dang tay với ta, dùng giọng điệu yếu ớt, thống khổ, không cam lòng mà nói rằng: “Cha ơi! Con đau quá, da của con biến mất rồi…”
“Da của Dục Nhi đã bị lột sạch sao?” Trình Mục Du nhìn chằm chằm Đoàn Tri Hành.
“Ban đầu, ta cũng không nhận ra con bé. Bởi vì trên phiến đá kia chỉ có một thân thể trần truồng đầy máu me, hai chân co quắp lại, một cánh tay đang chỉ về phía trước. Cho đến khi nhìn thấy đống quần áo bên cạnh, ta mới nhận ra: Đó chính là Dục Nhi của ta. Con bé là người yêu thích cái đẹp nhất. Làn da của nó trắng nõn và mềm mịn. Mọi người trong gia đình đều khen rằng Dục Nhi chính là người đại diện cho nhan sắc ở Ngọc Xuân Lâm. Thế nhưng, nhưng mà…” Ông không thể kể tiếp được nữa, bụm mặt khóc rống thảm thiết, nước mắt ào ạt ứa ra từ kẽ tay.
Trình Mục Du nhìn thân ảnh già nua đang run rẩy, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc thê lương và chua xót. Những lời an ủi là quá thừa thãi khi đề cập tới cái chết. Vì vậy, hắn chỉ có thể đứng bên cạnh Đoàn Tri Hành, đợi ông thoát khỏi đoạn hồi ức quá đỗi thống khổ kia.
Cuối cùng, ông cũng ngừng khóc, nhưng đôi mắt đờ đẫn nhìn vào Trình Mục Du ở trước mặt và nói: “Sau khi thi thể của Dục Nhi được tìm thấy, phủ Khai Phong lại tiếp tục phái người lên núi tìm kiếm mấy ngày, sau đó họ bắt giữ một người đang trông giữ ngọn núi kia. Nhưng sau khi người kia bị tra tấn vài ngày, ta phát hiện ra: bất kể là xét đến thời gian hay động cơ gây án, người đàn ông kia đều không phù hợp. Do đó, họ đã thả người đó đi. Đúng rồi! Người đàn ông kia tên là là Lý Thân. Vì nhìn thấy hắn ta bị đánh bầm dập khắp người, mà nguyên nhân lại xuất phát từ phía ta, cho nên ta đã dẫn hắn ta về phủ để làm công việc quét tước trong phủ. Còn Thục Viên, con bé luôn cảm thấy tội lỗi và phiền muộn vì cái chết của Dục Nhi, cho nên sức khỏe càng ngày càng yếu. Không quá vài tháng sau, Thục Viên cũng đã nối bước muội muội mà rời khỏi thế gian này. Vậy là chỉ trong vòng một năm, ta đã mất đi hai người con gái”
Trình Mục Du thở dài: “Lúc đó, ta đang cùng quân đoàn chinh phạt phương Bắc, hoàn toàn không biết gì về những chuyện đã xảy ra ở đây. Đó là lỗi của ta khi đã không thể làm tròn trách nhiệm của một người phu quân”