Đoàn Trăn Nhi nhìn thấy người đó dừng lại, kích động đến nỗi nước mắt đầy mặt, nàng ta vừa la hét vừa chạy qua đó, đến đầu hẻm mới phát hiện người cao lớn ngồi trên lưng ngựa kia là một cô gái trạc tuổi mình, căn bản không phải là đàn ông, thế nhưng hiện tại nàng ta không quan tâm nhiều như vậy, nắm lấy dây cương của con ngựa và chỉ về phía sau: “Cô nương, có người… không phải người, là quái vật, có quái vật trong con hẻm muốn bắt ta đi”Cô gái mặc quần áo đỏ kia nhìn về phía sau nàng ta: “Quái vật? Thanh thiên bạch nhật, quái vật gì ở đâu, cô nương có phải nhìn nhầm không?”
Đoàn Trăn Nhi nghe nàng ta nói như vậy, lập tức quay đầu lại, nàng ta nhìn vào trong con hẻm nhưng không có gì trong đó, chỉ có một tia sáng trắng ở phía cuối, thứ theo phía sau kia đã biến mất rồi, tốc độ của nó nhanh như vậy, ngay cả cô gái áo đỏ này cũng không nhìn thấy nó.
“Không thấy nó nữa? Nhưng vừa nãy, nó thật sự bám theo sau người ta, còn kéo đứt một sợi tóc của ta…” Đoàn Trăn Nhi sờ đầu mình, cảm giác đau âm ỉ ở phía trên bên phải dường như đang nhắc nhở nàng ta về sự trải nghiệm kinh hoàng như ác mộng vừa rồi là có thật, không phải là suy nghĩ chủ quan của nàng ta.
Thế là, cô gái áo đỏ nhảy xuống ngựa, nói về phía sau: “Đại nhân, cô nương này nói vừa nãy ở trong hẻm có người đuổi theo nàng ta, thế nhưng trong hẻm vắng tanh, ta thực sự không thấy có gì kỳ lạ cả”
Bây giờ, Đoàn Trăn Nhi mới để ý thấy phía sau cô gái mặc áo đỏ kia có một chiếc xe ngựa, nàng ta nhìn qua đó, nhìn thấy một chiếc đầu nhỏ béo béo tròn tròn thò ra từ rèm cửa, bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời kinh hô thành tiếng.
“Di nương”
“Tấn Nhi”
Tấn Nhi kéo rèm ra, tự mình trèo xuống xe ngựa, đến bên cạnh Trăn Nhi và ôm ấy hông nàng ta: “Di nương, Tấn Nhi nhớ di nương nhiều lắm, sao di nương lại không đến Tân An tìm con, có phải là quên Tấn Nhi rồi không”
Hóa ra Đoàn Trăn Nhi chính là tiểu muội của Trình phu nhân, Tưởng Tích Tích chỉ mới gặp nàng ta vài lần, cộng thêm thời gian đã lâu, Đoàn Trăn Nhi cũng đã từ một cô nhóc mà trở thành một cô thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Nàng ta sớm đã nhận không ra dáng vẻ của Trăn Nhi rồi. Nhưng Tấn Nhi lại khác, mỗi năm, cậu bé đều đến Đoàn gia ở một khoảng thời gian, Đoàn Trăn Nhi tuân theo lệnh cha không được ra khỏi cửa, cả ngày chơi cùng cậu, cộng thêm, cậu là đứa con duy nhất mà đại tỷ của nàng ta để lại, vì vậy nàng ta rất cưng chiều cậu, tình cảm giữa hai người sâu đậm hơn nhiều so với những người khác.
Lúc nãy khi ngồi trong xe ngựa, Tấn Nhi cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, mở rèm cửa ra, quả nhiên là người di nương yêu thương mình, hai người đương nhiên rất vui mừng khi gặp lại nhau, Đoàn Trăn Nhi hoàn toàn bỏ sự việc xảy ra vừa nãy ra sau đầu.
Trình Mục Du cũng xuống xe ngựa và đi đến bên cạnh Đoàn Trăn Nhi, có điều, hắn và nàng ta không quen thuộc như Tấn Nhi, thế là, sau khi chào hỏi xong, hắn nhìn kỹ vào con hẻm phía sau lưng nàng ta: “Trăn Nhi, tại sao muội lại không đi đường lớn mà lại đi trong con hẻm nhỏ hẹp này?”
Đoàn Trăn Nhi bị đâm vào chỗ đau, đỏ mặt do dự hồi lâu rồi mới giải thích rõ ngọn nguồn sự việc. Tấn Nhi đứng bên cạnh gãi mặt: “Di nương, di nương lớn như vậy rồi, sao còn sợ cha mình hơn cả con nữa, thật là xấu hổ”
Đoàn Trăn Nhi nhăn mặt với cậu, đột nhiên nhướn mày: “Chả trách sáng sớm cha đã nói có khách quý đến, hóa ra, vị khách quý này chính là hai người”
Trình Mục Du lắc đầu cười nhạt: “Thật đáng tiếc vì đã xáo trộn kế hoạch của muội rồi, Trăn Nhi, bây giờ muội muốn về cùng bọn ta hay là muốn trốn đi tiếp?”
***
Bữa tiệc kết thúc, a hoàn dọn bộ đồ ăn xuống, đổi sang trà và hoa quả rồi rời đi dưới sự ra hiệu của Đoàn Tri Hành, chỉ còn ông và Trình Mục Du ngồi trong sân viện nói chuyện tâm giao.
Làn gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa thơm, Trình Mục Du ngẩng đầu hít hà vài hơi, cười nói với Đoàn Tri Hành: “Mấy năm nay, công việc làm ăn của Ngọc Xuân Lâm càng ngày càng phất, ta cũng đã nhìn thấy mấy cửa tiệm ở thành Tân An, khách đông như nước, vô cùng phát đạt”
Đoàn Tri Hành lắc đầu: “Đáng tiếc, ta đã già rồi lại không có con trai, đôi lúc nghĩ đến chuyện sau này, cảm thấy có chút buồn phiền”
“Trăn Nhi cũng đến tuổi rồi, sao nhạc phụ không chọn cho muội ấy một cuộc hôn sự, như vậy cũng có thêm người giúp đỡ người”
Đoàn Tri Hành sững sờ, sau đó nói: “Nó mới tròn mười sáu tuổi, ở nhà thêm hai năm nữa rồi xuất giá sau”
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của ông, Trình Mục Du cảm thấy trong lòng không thoải mái, có điều việc phải khuyên thì vẫn phải khuyên, dù sao hôm nay hắn cũng đã đồng ý với Đoàn Trăn Nhi rồi.
“Ta biết người vẫn không thể buông bỏ chuyện đó, có điều, chuyện này đã trôi qua nhiều năm rồi, không thể cứ để người đã chết trói buộc người đang sống được, ta cảm thấy Trăn Nhi là một người thông minh lanh lợi, nếu để muội ấy theo người học buôn bán kinh doanh, sau này nói không chừng sẽ có thể giúp đỡ được người”
Sắc mặt Đoàn Tri Hành hơi thay đổi: “Làm ăn buôn bán phải ló đầu lộ mặt, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ nó bị kẻ xấu nào nhắm tới, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?” Nói đến đây, vành mắt ông đỏ hoe, chén trà trong tay rung lắc, rơi cộp xuống bàn: “Hiền tế, con không phải không biết tâm tư của ta, thế nhưng con chắc chắn không thể cảm nhận được, nỗi đau mất con không giống như những bệnh tật khác sẽ dần hết bệnh theo năm tháng, nó ngược lại sẽ ngày càng rữa ra rộng hơn, biến thành một vết thương căn bản không thể chạm vào được. Ta cũng biết mình có chút lo lắng thái quá với Trăn Nhi, nhưng ta không quản nổi bản thân mình, có lẽ, một ngày nào đó ta chết đi, hai người bọn ta đều sẽ được giải thoát”
Trình Mục Du đứng dậy, cúi sâu hành lễ với Đoàn Tri Hành: “Nhạc phụ đại nhân, lần này ta đến Biện Lương chính là muốn chữa lành vết thương trong lòng này của người”
Đoàn Tri Hành sững sờ: “Ta biết con có y thuật cao siêu, thế nhưng tâm bệnh làm sao có thuốc chữa trị?”
“Sở dĩ người buồn bực không vui, hết sức thận trọng bảo vệ Trân Nhi, đều là vì hung thủ hại chết Dục Nhi vẫn chưa bị bắt, nếu hung thủ quy án, có lẽ có thể chấm dứt tâm sự nhiều năm nay của người” Hắn dừng lại một chút: “Không dấu gì người, thành Tân An gần đây xảy ra một vụ án, dáng vẻ của người chết rất giống với Dục Nhi, ta muốn nhân cơ hội này bắt gọn hung thủ, báo thù cho Dục Nhi”
Đoàn Tri Hành run rẩy đứng lên, ông nắm lấy cánh tay của Trình Mục Du: “Hiền tế, ý của con là con muốn điều tra lại vụ án của Dục Nhi? Nhưng năm đó, năm đó phủ Khai Phong đã điều tra mấy tháng mà cũng không bắt được hung thủ thật sự hại chết Dục Nhi, hiện tại sự việc đã trôi qua gần sáu năm rồi, chứng cứ sớm đã bị chôn vùi, làm sao con phá giải được vụ án này chứ?”
Vẻ mặt của Trình Mục Du rất kiên định: “Ta cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, nhưng ta nhất định phải thử xem sao, hiện tại, mong người hãy nói cho ta biết toàn bộ tiền căn hậu quả của sự việc một cách tỉ mỉ, không sót điểm nào”
Đoàn Tri Hành lau nước mắt: “Sáu năm trước, Dục Nhi trạc tuổi Trăn Nhi hiện tại, cũng chính là lúc vừa bước vào tháng nắng nóng, có một ngày, nó đi tìm tỷ tỷ của nó, cũng chính là thê tử của con”