Tân An Quỷ Sự

Chương 359: Ngõ hẹp

Chương Trước Chương Tiếp

Trời vừa đổ một trận mưa đêm qua nên trên mái hiên thỉnh thoảng có những giọt nước mưa rơi xuống làm ướt hết tóc và quần áo của Trăn Nhi. Nàng ta chỉ che được đầu chứ không che được người, quyết định không quan tâm gì nữa, bước chân nàng ta càng lúc càng nhanh, đi nhanh về phía trước dưới sự giáp công của hai mặt tường. Con đường phía trước càng ngày càng hẹp, càng ngày càng khó đi, quần áo nàng ta dính vào bức tường trơn trượt, vai và tay áo đều bị đá thô cào rách, nàng ta đành phải hơi chếch người, xoay người thành một góc nghiêng mới có thể tiếp tục tiến về phía trướcMay mà âm thanh trò chuyện phía sau đã dần dần không nghe thấy nữa, Trăn Nhi quay đầu lại, phát hiện Vương quản gia và Lý Thân đã rời đi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong long. Nàng ta không muốn kế hoạch ‘chạy trốn’ mà mình đã dày công chuẩn bị vừa mới thực hiện được một lúc đã bị cắt đứt. Phải biết rằng, để có thể thực hiện thuận lợi hành động lần này, nàng ta đã lên kế hoạch mấy tháng nay, hôm nay bởi vì có khách quý đến chơi nên từ sáng sớm mấy a hoàn thân cận bên người của nàng ta đều bị gọi đến tiền viện để giúp đỡ chuẩn bị thức ăn, nàng ta mới ngắm chuẩn cơ hội, leo lên xe ngựa chuyển hàng, lắc lư trong thùng xe hơn nửa canh giờ, sau đó nhân lúc không ai để ý bèn lén lút trượt xuống xe, hít thở bầu không khí tự do đã mong mỏi bấy lâu nay.

Hiện tại, nàng ta đang đứng giữa hai bức tường, nhìn trước ngó sau, suy nghĩ xem nên tiếp tục tiến về phía trước hay là quay trở lại đường phố? Con đường phía trước đã không còn là bao, bước thêm mấy chục bước là có thể ra ngoài, thế nhưng nàng ta sợ mình chưa đi hết đã bị bức tường kẹp chặt, nhưng nếu quay đầu lại đến đường phố, ngộ nhỡ lại gặp phải Vương tổng quản và Lý Thân thì sao? Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Trăn Nhi quyết định mạo hiểm, nàng ta không quay người lại mà tiếp tục đi về phía ánh sáng phía trước, cơ thể gần như hoàn toàn nằm ngang, nàng ta như dính lấy mặt tường mà bước từng chút một về phía trước.

Hai mươi bước, không, khoảng mười bước nữa, nàng ta sẽ có thể thoát khỏi không gian khiến người ta phải kìm nén này. Trăn Nhi hít một hơi thật sâu, hiện tại nàng ta đã tin chắc rằng mình sẽ có thể vượt qua, chỉ cần hít một bụng đầy hơi rồi thở hơi thở trong lồng ngực này ra…

“Tách tách”

Một hạt mưa rơi mạnh trên đầu nàng ta, sau đó phân tán thành mấy giọt, lăn dài trên vầng trán trơn bóng của nàng ta. Trăn Nhi giơ tay xoa mặt, khi ngẩng đầu nhìn lên, nàng ta nhìn thấy một thứ gì đó thò ra từ mái hiên bên trái.

Ban đầu, nàng ta nghĩ đó chẳng qua chỉ là một con chim đang nghỉ chân, bởi vì theo lối suy nghĩ thông thường, chỉ có chim mới có thể đậu trên chỗ cao của mái hiên, ngoài ra nàng ta quả thực không thể nghĩ đến còn có thứ gì có thể leo đến chỗ cao và nguy hiểm như vậy.

Nhưng vừa cúi đầu xuống, nàng ta liền cảm thấy có gì đó không đúng, đầu chim lại lớn như vậy sao? Gần như chiếm toàn bộ không gian giữa hai bức tường.

Trong lòng đột nhiên thắt lại, nàng ta lại ngẩng đầu lên một lần nữa, ánh sáng mặt trời nóng rực chiếu lên nó từ trên xuống dưới, sáng trưng một mảng khiến nàng ta không thể phân biệt ra được dáng vẻ của nó.

Trăn Nhi đột ngột cúi đầu xuống, dùng cả hai tay chống đỡ bức tường, dùng hết sức lách ra phía ngoài, hiện tại nàng ta rất hận bản thân mình, tại sao lại ngạo mạn như vậy, tại sao được cha ân cần dạy bảo bao nhiêu năm như vậy lại không thèm quan tâm đến lời khuyên bảo chân thành của ông, cứ khăng khăng rời khỏi phủ.

Cha nói không sai, phía ngoài trông có vẻ náo nhiệt phồn hoa nhưng thực tế lại tiềm ẩn hiểm nguy khắp nơi, không biết lúc nào sẽ bị người xấu nhắm đến, có thể từ đó mà âm dương cách biệt với người thân.

Trăn Nhi vốn chưa bao giờ để tâm đến lời nói của ông, thế nhưng hiện tại, nàng ta tin rồi. Thứ trên đầu mình kia đương nhiên không phải là một con chim đang nghỉ chân, chim thì làm sao có thể dính vào tường, đầu hướng xuống dưới mà bò xuống, hơn nữa, còn là một khối lớn như vậy, trắng đến chói mắt, giống như một mặt chăn bị gió thổi vậy.

Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh ma sát vào mặt tường “sột soạt”, lúc này Trăn Nhi đã không dám ngẩng đầu lên nữa, nàng ta sợ nhìn thấy rõ dáng vẻ của thứ đó, bản thân sẽ mềm nhũn chân mà không thể đi về phía trước một bước, thế nhưng, cho dù nàng ta không ngẩng đầu, sau khi xê dịch về phía trước vài bước, nàng ta cũng không thể dịch chuyển được nữa, bởi vì nàng ta đã xem thường độ hẹp giữa hai bức tường, hiện tại, nàng ta đã bị kẹp ở giữa hai mặt tường, không thể tiến thêm bước nào được nữa.

Bóng đen trên đỉnh đầu nàng ta càng lúc càng che phủ xuống thấp, che lấp ánh sáng mặt trời, cùng lúc đó, một luồng hơi lạnh đậm đặc bao phủ khắp đất trời, cuốn từ trên xuống dưới khiến nàng ta có cảm giác như đang ở trong kẽ nứt của một tảng băng.

“Lộc cộc… lộc cộc…”

Trong âm thanh sột soạt, còn có một âm thanh kỳ lạ khác lờ mờ trộn lẫn vào, giống như âm thanh gậy gỗ đánh gõ vào tường, từng tiếng một vang lên từ xa đến gần…

Nhưng hiện tại Trăn Nhi đã không còn tâm trí để suy nghĩ xem rốt cuộc đây là âm thanh gì, cái khó ló cái khôn, cơ thể nàng ta cọ xát vào mặt tường di chuyển về hướng ngược lại, không có đường phía trước, dứt khoát còn đường phía sau để lui, lúc này nàng ta không quan tâm gì nữa, đi về phía đường vào lúc nãy, không gian càng ngày càng rộng, tốc độ của nàng ta cũng vì thế mà càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dồn dập, cuối cùng, cả người nàng ta đã có thể quay thẳng, thế là nàng ta cắn chặt môi, dùng hết sức chạy về phía con phố.

Thế nhưng, thứ ở phía sau kia dường như không có ý định buông tha cho nàng ta như vậy, lúc này, nó cũng thuận theo vách tường nhảy xuống con hẻm, đuổi sát sau người nàng ta.

“Lộc cộc … lộc cộc…”

Giống như cây gậy gỗ đang gõ vào mặt đường lát đá phiến, càng lúc càng nhanh, dường như nó đã ở gần trong gang tấc, hơi thở lạnh lẽo thậm chí còn phả vào dái tai của nàng ta.

Trăn Nhi khóc, không phải cho bản thân mà là cho cha mình. Chẳng lẽ ở tuổi sáu mươi, ông lại phải trải qua nỗi đau mất con gái một lần nữa, mất đi đứa con gái cuối cùng sao? Tại sao nàng ta lại tùy hứng như vậy, cứ một mực không nghe lời giáo huấn của ông, làm ra chuyện khiến bản thân phải hối hận không kịp.

Da đầu thắt lại, búi tóc lỏng lẻo bị kéo ra sau, dưới chân nàng ta loạng choạng, cơ thể ngửa mạnh về phía sau, dường như sắp ngã xuống, ngón tay cào chặt vào khe hở giữa hai viên gạch xanh, móng tay đều bị gãy hết nhưng vẫn không buôngy ra.

“Cứu mạng, cứu người với”

Trăn Nhi điên cuồng hét lên về phía con phố, bóng người thấp thoáng trước mặt, ngựa xe như nước, tiếc rằng tiếng ồn ào quá lớn nên không ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng ta. Trăn Nhi ngả người về phía sau, gắng sức chống đỡ không để bản thân ngã về sau, nàng ta biết, nếu ngã xuống nàng ta sẽ không bao giờ bò lên được nữa, đời này cũng không còn gặp lại cha mình được nữa.

“Cứu cứu ta, ai đến cứu ta với…”

Nàng ta vừa khóc vừa hét ra bên ngoài, sức kéo phía sau càng lúc càng mạnh, thứ lạnh lẽo không xương kia dần dần tiến lại gần nàng ta, nàng ta có thể cảm nhận được nó đã đứng thẳng người dậy, bổ nhào về phía mình.

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Trăn Nhi nghiến chặt răng, lao mạnh về phía trước, kéo đứt một sợi tóc của mình, thoát ra khỏi sự ràng buộc phía sau. Cùng lúc đó, một bóng người đỏ rực lóe qua đầu hẻm, người đó cưỡi trên con ngựa màu nâu đỏ, ngẩng cao đầu đi qua.

“Cứu ta với” Đoàn Trăn Nhi lao như bay về phía trước: “Tráng sĩ, cứu mạng”

Bóng người đỏ rực đó quay đầu nhìn về phía con hẻm, ánh mắt lóe sáng: “Tráng sĩ? Đại nhân, có người gọi ta là tráng sĩ”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)