Khi Tưởng Tích Tích tỉnh lại, nhìn thấy Trình Mục Du ngồi ở bên giường, lưng hắn thẳng tắp, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đó tựa như là đang tràn ngập sự lo lắngTưởng Tích Tích không quấy rầy hắn, nàng ta lặng lẽ nhìn Cố Niệm một hồi, thấy hắn vẫn chưa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, nàng ta chống tay lên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng nói: “Đại nhân, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao trông ngài lại âu sầu đến như thế?”
Nghe thấy giọng nói của Tưởng Tích Tích, Trình Mục Du chợt hoàn hồn lại, chỉ trong khoảng khắc, hắn đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, những đám mây u ám đã biến mất, trên khuôn mặt hiện lên nét dịu dàng hiếm có, hắn mỉm cười với nàng ta: “Ngươi đã tỉnh lại rồi à, mấy ngày nay Tấn Nhi đã lo lắng vô cùng, tuy rằng ta có nói với nó là ngươi chỉ ngủ mê thôi, nhưng ngày nào thằng bé cũng phải khóc một trận, thật sự đã phiền chết ta rồi”
Tưởng Tích Tích biết hắn có chuyện muốn giấu nàng ta, nhưng hắn không muốn nói, nàng ta lại càng không muốn làm khó hắn, vì vậy cũng mỉm cười: “Dù sao thì Tấn Nhi cũng chỉ mới có sáu tuổi, ta biết đại nhân luôn cho rằng thằng bé yếu đuối, không giống một đứa con trai, sợ thằng bé sẽ bị chúng ta chiều chuộng thành hư, mặc dù đứa nhỏ này hay mít ướt, nhưng trong lòng vẫn rất cứng rắn, hơn nữa thằng bé cũng có những hứng thú riêng của mình, ta nghe Sử Kim nói rằng khi Yến Nương ở trong phủ, đã từng dạy Tấn Nhi đọc nửa quyển sách quân sự, thằng bé có vẻ rất thích nó, cả ngày cứ ôm khư khư lấy nó không rời tay, nói không chừng sau này Tấn Nhi của chúng ta sẽ trở thành một đại tướng quân bất khả chiến bại đấy”
Nói đến Yến Nương, nụ cười trên mặt Trình Mục Du nhất thời đông cứng lại, tuy chỉ thoáng qua nhưng Tưởng Tích Tích cũng vẫn nhạy bén nhận ra: “Đại nhân, thành Tân An lại xảy ra chuyện gì sao?”
“Đã tìm thấy Tiêu Tiểu Muội rồi”
“Tìm thấy? Câu này là có ý gì?” Tưởng Tích Tích ngủ mê man ở phủ Tân An suốt mấy ngày, không hề biết đêm đó xảy ra chuyện gì.
“Vào đêm nguyệt thực, cô bé đi tìm Tôn Hoài Cẩn để trả thù, một mình chạy ra khỏi nhà rồi mất tích. Ngày hôm qua, nhóm Sử Kim đã phát hiện ra thi thể của cô bé ở Thiên Nhất Các, da trên người cô bé đều đã bị lột sạch, ngay cả da đầu cũng lột ra, không còn sót lại gì cả”
Tưởng Tích Tích cực kỳ kinh hoàng, sau đó bật khóc: “Cô bé chỉ mới tròn mười tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ” Vừa nói, nàng ta vừa nắm chặt tay, đập xuống giường, răng nghiến chặt ra tiếng “ken két”: “Đại nhân, có bắt được hung thủ không?”
Vẻ mặt của Trình Mục Du ảm đạm: “Không có, hơn nữa manh mối để phá giải vụ án ít ỏi vô cùng” Hắn đứng dậy, khẽ thở dài: “Ta có linh cảm rằng đây sẽ là một vụ án hóc búa khác”
“Biết bao nhiêu vụ án trắc trở trùng trùng chúng ta đều đã phá được rồi, đại nhân, ta tin rằng vụ án này đối với ngài mà nói không thành vấn đề. Hơn nữa, không phải vẫn còn Yến cô nương nữa sao, nàng ấy biết quá khứ và hiện tại, nàng ấy tinh thông kim cổ, trên người lại có nhiều tài nghệ khác nhau, chắc chắn sẽ giúp chúng ta nhanh chóng phá được vụ án này”
Trình Mục Du do dự một chút, sau đó quay sang Tưởng Tích Tích: “Tích Tích, ngươi nghĩ Yến cô nương là một người như thế nào?”
“Nàng ấy xinh đẹp lại thông minh, Tấn Nhi cũng rất thân thiết với nàng ấy. Nếu nói xứng lứa vừa đôi cũng không hề quá đáng” Câu này nàng ta đã nghĩ trong bụng rất lâu rồi, nên khi Trình Mục Du hỏi nàng ta, nàng ta liền bật ra ngay, thậm chí còn không chút vấp váp.
Trình Mục Du cười khổ: “Ngươi đang nói cái gì vậy, ta đang hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Yến cô nương là người đáng tin sao?” Tưởng Tích Tích sửng sốt một chút, lúc này mới nhận ra mình đã hiểu lầm mình, nàng ta xấu hổ cười ngượng vài tiếng: “Yến cô nương nàng ấy… nàng ấy cũng giống như đại nhân vậy, không muốn bộc lộ tấm lòng chân thật của mình với người khác một cách dễ dàng, nàng ấy là một người ẩn giấu rất nhiều bí mật”
Trình Mục Du nheo lại mắt: “Ngươi cũng nghĩ như vậy à?”
Tưởng Tích Tích ngồi thẳng người: “Ta nghĩ như thế đấy, nhưng đồng thời ta cũng biết sở dĩ nàng ấy không nói ra không phải vì nàng ấy không muốn nói, mà là bởi vì không thể nói ra được. Hơn nữa, cho dù nàng ấy không mở lòng với ta cũng không cản trở ta tôn trọng nàng ấy, bởi vì sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện, ta phát hiện rằng thực ra nàng ấy là một người tâm tư đơn thuần, căm ghét điều ác, là một… ừm…” Nàng ta dừng lại: “Là một người rất tốt, rất tốt”
“Một người rất tốt?” Trình Mục Du bị câu này của nàng ta làm cho rất buồn cười. Mặc dù lời nói có vẻ hơi trẻ con, nhưng cũng chính vì điều này mà hắn cũng cảm thấy lòng mình thoải mái hơn rất nhiều. Tưởng Tích Tích là một người rất đơn thuần, nhưng có lẽ càng là người đơn thuần thì càng phân biệt được thật giả của trái tim con người.
Hắn lại đỡ nàng ta nằm xuống: “Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ mang chút gì đó cho ngươi ăn. Mấy ngày nay, ngươi chỉ ăn có một chút cháo, chắc là cũng đã đói rồi”
Ngay khi hắn xoay người định rời đi, Tưởng Tích Tích lại chống tay đỡ nửa người ngồi dậy: “Đại nhân, ta… ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói không chừng có liên quan đến cái chết của Tiêu Tiểu Muội”
“Chuyện gì thế?”
“Đại nhân còn nhớ muội muội của phu nhân không?”
“Phu nhân có hai muội muội, đại muội đã qua đời, còn một tiểu muội nữa, tuổi cũng xấp xỉ với ngươi nhỉ?”
“Vậy đại nhân có biết đại muội muội của phu nhân đã chết như thế nào không?”
Trình Mục Du suy tư một lúc: “Khi ta đưa ngươi từ biên giới Tống – Liêu trở về, phu nhân đã qua đời rồi, chỉ là ta thỉnh thoảng nghe người ta nhắc đến đại muội của nàng ấy đã ra đi sớm hơn nàng ấy vài tháng, nhưng lúc đó ta đang ôn thi khoa cử, sau khi trở về nhà đã chuyển đến một ngôi nhà phụ khác, vì vậy ta không nghe nghe thấy, cũng chưa từng điều tra kỹ nguyên nhân cái chết của nàng ấy”
Tưởng Tích Tích vẻ mặt nghiêm túc: “Lúc đó ngài không ở trong phủ, ta mới đến thành Tân An, cũng không quen với mọi người, lại càng cực kỳ không thích ứng được với cuộc sống cả ngày chỉ vùi mặt ở trong nhà, cho nên cả ngày ta chỉ nghĩ đến việc đi ra ngoài lang thang, ta muốn sang nhà phụ để tìm ngài nhưng kết quả lại bị dọa sợ, những nô bộc đó hù dọa ta, rồi nói cho ta nghe chuyện của muội muội phu nhân”
Trình Mục Du nhíu mày gắt gao lại: “Chẳng lẽ nàng ấy cũng giống với Tiêu Tiểu Muội sao?”
Tưởng Tích Tích gật đầu mạnh: “Những nô bộc đó nói, Tích Tích tiểu thư, người đừng chạy lung tung, nếu lỡ bị người ta lột da, chúng ta đi dọn xác cho cô cũng sẽ không nhận ra cô đâu. Cô hãy nhìn muội muội ruột của phu nhân, một cô nương như hoa như ngọc thế, đến cuối cùng lại biến thành người đẫm máu, da thịt không còn, nàng ấy đã bị lột sạch da, ngay cả tóc cũng bị lột ra hết, trông đáng sợ vô cùng. Lúc đó chính vì những câu nói này mà ta hoàn toàn từ bỏ ý định, không, không chỉ từ bỏ ý định, ta còn sợ hãi đến mức mất ngủ suốt nửa tháng, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, ta luôn cảm thấy có người đang đứng trước giường, nở nụ cười hung ác với ta, nói rằng muốn lột da ta. Sau đó may nhờ lão gia ngày nào cũng sai người sắc thuốc an thần cho ta uống, ta mới ngủ ngon được rồi từ từ bình phục”
“Hóa ra một vụ án tương tự đã xảy ra ở Biện Lương từ sáu năm trước rồi, bây giờ nó lại diễn ra ở Tân An. Nhưng sau sáu năm, hung thủ vẫn chưa bị đưa bị bắt về quy án à?”
“Không biết hai vụ án có phải là cùng một người hay không. Dù sao thì hồi còn nhỏ ta chỉ nghe người ta nói, tình tiết cụ thể của vụ án này vẫn phải đợi đại nhân đích thân đến Biện Lương để làm rõ”
Trình Mục Du nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ta sẽ đi, ta chỉ đang nghĩ, nếu là cùng một người làm việc đó, vậy thì chuyện này sẽ càng phức tạp hơn nữa”