Thiên Nhất Các nằm ở phía Nam thành Tân An, là một thư viện còn sót lại từ thời hậu Chu, do người Chu Ngụy Liễu Ông thành lập. Bên trong có ba lối vào và hai lối ra. Tổng cộng có tám ngôi nhà, cất giữ hơn một trăm nghìn quyển sách. Chỉ là, do ảnh hưởng của chiến tranh loạn lạc, bộ sưu tập sách trong Thiên Nhất Các từ lâu đã bị cướp bóc và phá hủy gần như đại đa số, đôi khi có thể tìm thấy những trang sách nằm rải rác trong các vết nứt của gạch đá, tạm thời còn giữ lại được một ítTrình Mục Du giẫm lên những trang sách đã chuyển vàng và bị cuộn lại, bước vào đại đường của Thiên Nhất Các, bụi trên mặt đất bị vạt áo của hắn cuốn lên, bay tung tóe theo những tia sáng xuyên qua cửa sổ.
Không khí tràn ngập một mùi hương quen thuộc, rất thối, bên trong mùi thối đó còn có lẫn vị chua, nếu người bình thường ngửi phải nếu nhẹ sẽ gây chóng mặt, buồn nôn, trường hợp nặng còn có thể nôn mửa không ngừng, khiến cho mùi hương này tăng thêm một cảm giác khác nữa.
Nhưng Trình Mục Du lại cẩn thận ngửi kỹ, rồi nhẹ nhàng nói: “Cuối tháng năm, mùi mục nát vẫn chưa đạt tới đỉnh điểm. Đúng vậy, có lẽ nàng ấy đã chết từ mười ngày trước, cũng chính là ngày nguyệt thực”
Hắn nhìn chăm chú về phía trước, bên trái đại đường, dưới cột đá bị gãy còn một nửa, có một thân hình gầy gò đang ngồi, Tiêu Tiểu Muội vốn dĩ đã gầy, nay lại bị lột da, càng giống như đang co rút lại, nhỏ có một chút xíu. Cô bé đang dựa vào cột đá, hai tay buông thõng xuống hai bên hông, đầu cụp xuống, gập một góc độ kỳ dị.
Toàn thân cô bé đã không có da thịt nữa, tóc cũng bị cắt đi mất cùng với da đầu, nếu không phải ruồi muỗi bu khắp người thì có thể thấy rõ từng phần cơ thịt gầy gò, suy dinh dưỡng và mạch máu xanh đen của cô bé.
Nhìn thấy Trình Mục Du đứng yên, Sử Phi vốn dĩ vẫn còn đang tìm kiếm manh mối xung quanh, bước đến gần hắn và hành lễ: “Đại nhân, vốn dĩ chúng ta không hề kiểm tra ở đây, nhưng khi đi ngang qua gần đây, thì lại nghe thấy mọi người nói mấy ngày nay cứ luôn ngửi thấy mùi vô cùng khó chịu, nhưng không biết mùi hôi thối đó từ đâu truyền đến, ta đã đưa một vài huynh đệ lần theo mùi hương đó mà tìm thì mới phát hiện thi thể của Tiêu Tiểu Muội” Hắn chỉ sang một bên: “Đó là váy của cô bé, được tùy tiện ném sang một bên. Có vẻ như hung thủ không hề cố ý che giấu thân phận của người đã khuất. Chúng ta cũng dựa vào những bộ y phục này mới xác định được thi thể này là của Tiêu Tiểu Muội”
Trình Mục Du gật đầu, đi tới bên cạnh xác chết ngồi xổm xuống, Sử Phi muốn giúp hắn xua đuổi lũ ruồi trên cái xác ra, nhưng chỉ vô ích mà thôi, lũ ruồi ghê tởm đó gặp được bữa ăn ngon lành như vậy, cả đám như đều bị điên vậy, chăm chăm nhấm nháp cái xác chết, hoàn toàn không nỡ rời đi, vừa bị đuổi lại lao đến, tham lam hút thịt đã mục của Tiêu Tiểu Muội, rồi sinh ra con cháu của mình trong cái tổ yên ấm hiếm có này.
Trình Mục Du thở dài: “Chẳng lẽ thật sự là số mệnh đã định như thế rồi sao? Đêm đó, cô bé tránh được một kiếp khỏi tay Tôn Hoài Cẩn, nhưng vẫn chưa thoát khỏi sự truy đuổi của cái chết, nhưng rốt cuộc là ai đã khiến ngươi trở nên như thế này?”
Trong khi đang thầm suy nghĩ, Sử Kim từ bên ngoài bước “cộc cộc” vào: “Đại nhân, ta đã hỏi thăm xung quanh rồi. Vào ngày diễn ra nguyệt thực, cư dân gần đây không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào trong thư viện. Bọn họ còn nói, mấy ngày nay cũng không thấy có người lạ nào đến gần đây”
“Có vẻ như kẻ giết người đã đến và đi không để lại dấu vết, hành tung của hắn ta rất bí ẩn” Hắn nhìn về phía Sử Phi: “Đã xét trong phòng chưa? Hung thủ có để lại manh mối gì không?”
Sử Phi lắc đầu: “Tuy rằng trong nhà đầy bụi, nhưng bốn phía trong phòng hoàn toàn sạch sẽ, hơn nữa mấy ngày nay gió cát lớn, thổi một phát thì chẳng còn manh mối gì nữa cả”
Vẻ mặt của Trình Mục Du càng trở nên nghiêm trọng hơn, hắn vẫy tay lên cơ thể của Tiêu Tiểu Muội, tạm thời xua đuổi lũ ruồi đậu trên đó đi, hai mắt vẫn dán chặt vào cô bé không hề nhúc nhích: “Sử Phi, Sử Kim, hai huynh đệ các người đã từng nhìn thấy cảnh lột da chưa?”
Sử Kim xoa mũi: “Ta chưa từng thấy lột da người, nhưng trước đây ta đã từng thấy người ta lột da cừu rồi”
“Ngươi nhìn Tiêu Tiểu Muội xem, ngươi cảm thấy giữa cô bé và con cừu bị lột da đó có gì khác nhau?”
Sử Kim ngẩng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ấp a ấp úng nói: “Cừu có bốn chân, cô bé chỉ có hai chân…”
Sử Phi vỗ đầu đại ca của mình: “Đồ ngốc, cho dù chưa lột da thì người ta ai cũng biết con người có hai chân, cừu có bốn”
Sử Kim chạm vào nơi bị hắn đánh đau điếng: “Vậy thì đệ nói xem, bọn họ có gì khác biệt? Không phải tất cả đều là máu thịt hỗn độn cả người, thậm chí còn không thể biết được từng bộ phận nữa là…”
Sử Phi bất lực lắc đầu, hành lễ với Trình Mục Du: “Đại nhân, động vật bị lột da trên cơ thể sẽ luôn bị nhấp nhô không bằng phẳng, vì rất khó để giữ được sức lực đồng nhất như cũ trong suốt quá trình lột da, đôi khi nếu dùng sức quá mạnh, sẽ kéo luôn cả thịt ra, cho nên trên cơ thể về cơ bản sẽ gồ ghề lồi lõm, nhưng Tiêu Tiểu Muội này, tại sao cơ thể của cô bé lại bằng phẳng như vậy, dường như làn da đó, làn da đó là tự mình cởi bỏ ra vậy”
Trình Mục Du tán thành gật đầu với Sử Phi: “Ngươi nói rất đúng, lột da và lột xác hoàn toàn khác nhau, hãy nhìn loài rắn, một năm lột xác hai đến ba lần, có khi nhiều sẽ lên đến cả chục lần, nhưng sau khi lột xác thì cơ thể ngược lại còn trở nên mịn màng và trơn nhẵn hơn, sẽ không xấu xí như bị lột da”
“Chẳng lẽ Tiêu Tiểu Muội đã tự mình lột xác? Cô bé đâu phải là rắn” Sử Kim cào đầu, nhìn chằm chằm thi thể của Tiêu Tiểu Muội.
“Nói tóm lại chuyện này có điều kỳ lạ, các ngươi không được bất cẩn”
Ngay khi hắn đang nói, từ phía sâu trong phòng truyền đến tiếng nha dịch gọi: “Đại nhân, đại nhân, ở đây có phát hiện”
Trình Mục Du và huynh đệ họ Sử vội vàng đứng dậy đi vào trong, vừa thấy bọn họ đi tới, nha dịch chỉ vào một góc phía trước mặt: “Đại nhân, ngài đến xem này, dấu vết đó là gì? Nhìn trông rất là kỳ lạ”
Trình Mục Du bước tới, đây là góc tường, phía trước nữa có một cột đá để che chắn, bởi vì thế nên trong không gian nhỏ này bụi chất lên dày đặc, không bị gió lớn thổi bay đi. Trên lớp bụi xám này còn in hai vết đen vuông vức, bề ngang bằng lòng bàn tay người lớn, nhưng chiều dài chỉ bằng nửa lòng bàn tay, một trước một sau, một trái một phải, bỗng chốc in trên đống bụi cao nửa tấc ở góc tường.
“Đây là cái gì thế?” Sử Kim đưa tay muốn định chạm vào, nhưng lại bị Trình Mục Du tát mạnh vào mu bàn tay.
“Ta đã dạy ngươi bao nhiêu lần rồi. Những thứ trên hiện trường không được tùy tiện động vào lung tung. Như thế này, ngươi đi tìm một họa sư đến đây, bảo hắn ta vẽ cặp dấu ấn này lại để sau này chúng ta tiện so sánh” Trình Mục Du cau mày đứng lên, hắn nhìn chung quanh, cảm thấy căn phòng này chỗ nào cũng tràn ngập điều kỳ quái: “Da của Tiêu Tiểu Muội lặng lẽ bị lột mất, da người cũng bị lấy đi. Có thể thấy mục đích của người đó là da con người, chứ không phải cho bất cứ điều gì khác”
Da người.
Tim hắn chợt co thắt mạnh lại: Da người.
Trong số những người hắn biết, không phải có một người khoác một tấm da người sao? Người đó, vào đêm nguyệt thực, cũng ở bên ngoài.
“Đại nhân, ta cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Có cần bảo Yến Nương đến xem thử không?” Sử Phi ở phía sau xin ý kiến.
“Không cần”
Vẻ mặt hắn cứng đờ, quả quyết nói ra hai chữ này.