Tôn Hoài Cẩn run rẩy chỉ vào Yến Nương: “Cho nên… Cho nên ngươi… Vừa nãy không cản ta là vì ngươi đã biết, dù ta sống lại thì cũng sẽ nhanh chóng tan thành mây khói, hóa thành hư vô…”Lời nói của ông ta bị đứt đoạn, bởi vì vầng trăng sáng trên không trung đã lộ ra hơn một nửa, ánh trăng màu bạc tựa như một tấm lụa mỏng xinh đẹp phủ lên mặt đất mênh mông.
Cơ thể của Tôn Hoài Cẩn cũng được tắm mình dưới ánh trăng, nhưng nó đã không còn ngăm đen rắn chắc, bắp thịt rõ ràng như vừa nãy nữa. Bây giờ nhìn nó lúc ẩn lúc hiện, mơ mơ hồ hồ, dường như có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào.
“A”
Một đám khói trắng chui ra khỏi cơ thể ông ta rồi bay lên giữa không trung, hóa thành hư không. Sau đó, càng ngày càng có nhiều khói trắng gào thét lần lượt chui ra, chúng nó lượn giao nhau trên không trung, rất nhanh đã hòa tan vào trong ánh trăng trong vắt.
“Không…”
Tôn Hoài Cẩn hét lên tiến gào cuối cùng của cuộc đời, nhưng tiếng gào này rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nghe thấy giống như cơ thể của ông ta vậy. Trời quang mây tạnh, Tôn Hoài Cẩn lại quay về bóng đêm mà ông ta liều mạng muốn trốn chạy.
***
Kiều phu nhân mặt mày tái mét đi ra khỏi phòng Kiều Phượng Nghi, thậm chí bà ta còn không thèm lau cái trán đầy mồ hôi vì bị con gái chọc tức, mà bước nhanh về phía thư phòng của Kiều lão gia. Kiều lão gia đang vẽ tranh, thấy phu nhân tức giận vọt vào thì bất đắc dĩ nở nụ cười, buông bút vẽ xuống: “Thế nào, ta đã nói với bà từ trước rồi mà, Phượng Nghi là một đứa nhỏ thật lòng, nếu đã hạ quyết tâm thì có mấy con trâu cũng không kéo về nổi đâu. Bà càng khuyên thì càng phản tác dụng đấy”
Kiều phu nhân bước nhanh đến trước bàn: “Lão gia, chẳng lẽ ông cứ ngồi yên mặc kệ à? Bây giờ Thẩm Thanh một lòng một dạ muốn đi tìm Triệu Trạch Bình kia, nếu hắn ta làm môn sinh của ông ta thật, nhẹ thì tầm thường phẳng lặng cả đời, không lấy nổi nửa chức quan, nặng thì” Dáng vẻ bà ta như sắp gặp đại nạn, trợn tròn mắt: “Nặng thì cả nhà chúng ta đều phải nộp mạng, lão gia, ông không thể mặc kệ nó như vậy được”
Kiều lão gia lắc đầu cười khổ: “Mấy ngày nay, ta cũng tìm được một ít tin tức. Với địa vị năm đó của Triệu Trạch Bình trong triều, thánh thượng sẽ không động đến ông ta đâu. Bởi vì nếu rút dây động rừng thì sẽ liên lụy tới rất nhiều đại thần. Nhưng hiện tại ông ta đã cáo lão hồi hương, nếu Thẩm Thanh đi theo ông ta, quả thật sẽ không làm ra được thành tựu gì như phu nhân mong muốn. Thôi, ta cũng không hy vọng xa vời hắn có thể một bước lên mây, chỉ cần hắn thật lòng với Phượng Nghi, hai người nắm tay đến bạc đầu là ta đã hài lòng rồi”
“Nhưng mà… Nhưng…”
Kiều phu nhân còn muốn giải thích thêm vài câu, đúng lúc này, cửa thư phòng bị đẩy ra, một gã sai vặt vội vàng đi vào rồi hành lễ với hai người: “Lão gia, phu nhân, vừa nãy đi chợ, ta nghe được một tin tức tốt”
Kiều phu nhân lườm hắn ta một cái: “Trừ phi Triệu Thạch Bình phục chức, nếu không đối với ta mà nói, bây giờ chẳng có tin tức nào là tốt cả”
“Phu nhân đoán không sai” Gã sai vặt kia suýt nữa thì nhảy cẫng lên: “Mọi người đang truyền nhau rằng Triệu đại nhân được Thánh thượng triệu hồi về Biện Lương, nói là muốn phong ngài ấy làm tướng một lần nữa”
“Ầm” Kiều lão gia bị dọa tới mức làm rơi cọ vẽ xuống đất, mực bắn tung tóe lên góc váy của Kiều phu nhân.
“Ngươi nói, Triệu Trạch Bình được bổ nhiệm làm Tể tướng một lần nữa ư? Ông ta chính là… Là người của tiên đế mà”
Gã sai vặt gãi đầu: “Ta cũng không nghe rõ, nhưng bọn họ nói, hình như là vì ngài ấy là công thần khai quốc, nên có thể… có thể đè chuyện này xuống…”
Nghe được những lời này, Kiều phu nhân không thèm quan tâm đến việc góc váy bị bẩn nữa mà nhanh nhẹn ra khỏi phòng, bà ta vừa đi vừa hét lên: “Con gái, con gái ơi, mau chỉnh trang lại đi. Chúng ta mang lễ vật đến nhà Thẩm Thanh xem một chút, dù sao cũng sắp làm hiền tế của ta rồi, lâu như vậy mà chưa qua thăm hỏi, đúng là thất lễ quá”
***
Yến Nương ngồi trong viện thêu thùa, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào mũi kim, nhưng không biết suy nghĩ đã bay tới nơi nào. Tinh Vệ đậu ở đầu cành thấy nàng nhíu mày ngẩn người, bèn giương cánh bay đến đầu vai nàng rồi kêu ‘chiêm chiếp’, dường như đang an ủi tâm trạng bất an của nàng.
Yến Nương buông kim thêu xuống, nhẹ nhàng vuốt lông Tinh Vệ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm vải thêu trên bàn. Trên tấm vải tơ kia không có gì cả, nhưng nàng lại như nhìn ra thiên ti vạn lũ từ trong đó: “Ngày đó, ngươi cũng nghe thấy Tấn Nhi nói gì nhỉ?”
Tinh Vệ cọ vào lòng bàn tay nàng, dường như đang đáp lại câu hỏi của nàng.
“Lúc nghỉ Tết, Tấn Nhi và Trình Mục Du dạo chơi ở Biện Lương, nhưng bọn họ chưa về nhà, mà vẫn luôn ở trong dịch quán” Nàng lẩm bẩm.
“Nghỉ Tết? Cô nương, sau khi chúng ta trộm thi thể của cả nhà Tống Minh Triết, không phải cô còn nói thật ra ngày đó có một vài người đốt vàng mã cúng ở gần Hoàng Lăng, chẳng qua cấm quân không bắt được người, vậy nên triều đình cũng không giải quyết được” Không biết Hữu Nhĩ xuất hiện sau lưng nàng từ lúc nào, thân trên hắn ta trần trụi, bả vai khoác khăn mặt trắng, nhưng dù vậy, mồ hôi vẫn chảy dọc xuống theo hai má.
“Con khỉ nhà ngươi thông minh thật, ta chỉ mới nói mở đầu mà ngươi đã biết ta muốn nói gì”
Hữu Nhĩ cau mũi, lau qua loa mồ hôi trên mặt: “Cô nương muốn nói gì? Trong kì nghỉ Tết, Trình Mục Du đưa Tấn Nhi về Biện Lương một chuyến, cái này có liên quan gì đến chuyện tế mười năm mà ta vừa nói chứ?”
“Đúng vậy, có liên quan gì nhỉ?” Yến Nương sâu xa nói, màu sắc trong mắt càng đậm hơn.
***
“Hiền đệ đã hạ quyết tâm đi Biện Lương tìm Triệu đại nhân rồi ư?” Trình Mục trầm ngâm nhìn Thẩm Thanh ngồi đối diện.
Thẩm Thanh gật đầu, trên mặt lộ vẻ do dự: “Ta vốn có đầy lòng tin, nhưng bây giờ Triệu đại nhân vừa mới phục chức, người tìm ngài ấy nhiều đếm không xuể, ta sợ ngài ấy hiểu lầm ta muốn bám víu quyền quý”
“Lâu ngày nhìn thấu lòng người, với tư chất của hiền đệ, đương nhiên có thể giành được sự tán thưởng của Triệu đại nhân”
Trong lòng Thẩm Thanh yên tâm hơn một chút, hắn buông chén xuống rồi lấy ra một tấm bản đồ da trâu từ trong vạt áo, đặt ở trước mặt Trình Mục Du: “Đây là bản vẽ toàn cảnh Tân An, ta muốn để nó lại cho đại nhân, có lẽ sau này giúp được cho ngài”
Trình Mục Du mở tấm da trâu ra, gật đầu khen ngợi: “Mỗi một khúc cua của dòng sông, mỗi một chỗ nhấp nhô của núi đều được vẽ rất sống động. Hiền đệ là kỳ tài, nếu được triều đình trọng dụng, nhất định có thể giúp Đại Tống ta càng hưng thịnh hơn” Hắn buông bản đồ xuống, nhướng mày nhìn Thẩm Thanh: “Nhưng ta nghĩ, ngươi tới nơi này, chắc không chỉ để đưa cho ta tấm bản đồ này thôi đấy chứ?”
Thẩm Thanh đứng lên hành lễ, sắc mặt trở nên nặng nề hơn: “Đêm nguyệt thực đó, Tiêu Tiểu Muội bị mất tích, tuy hiện tại vẫn chưa biết có liên quan tới Tôn Hoài Cẩn hay không, nhưng thi thể của Tiểu Ly được phát hiện dưới vòm cầu, hơn nữa còn mất hai cánh tay, vậy nên ta đang nghĩ…”
“Ngươi đang nghĩ, nếu Tiểu Ly đã là vật tế cuối cùng, vậy rất có khả năng Tiêu Tiểu Muội mất tích không phải do Tôn Hoài Cẩn gây ra?” Trình Mục Du tiếp lời hắn.
“Đúng vậy”
“Ta cũng suy nghĩ giống hiền đệ, vậy nên mấy ngày nay đã phái thêm nhân thủ tuần tra, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được Tiêu Tiểu Muội”
Thẩm Thanh ôm tay hành lễ: “Làm phiền đại nhân rồi”
Hai người đang nói chuyện thì có một nha dịch chạy như bay từ ngoài cửa vào: “Đại nhân, đại nhân, tìm thấy Tiêu Tiểu Muội rồi”
Trình Mục Du và Thẩm Thanh đồng thời đứng dậy: “Nàng ta ở đâu?”
“Trong thư quán bỏ hoang ở phía Nam, chỉ có điều, da… da của nàng ta… đã bị lột xuống”
(Hết quyển 11)
QUYỂN 12
Tôn Hoài Cẩn run rẩy chỉ vào Yến Nương: “Cho nên… Cho nên ngươi… Vừa nãy không cản ta là vì ngươi đã biết, dù ta sống lại thì cũng sẽ nhanh chóng tan thành mây khói, hóa thành hư vô…”Lời nói của ông ta bị đứt đoạn, bởi vì vầng trăng sáng trên không trung đã lộ ra hơn một nửa, ánh trăng màu bạc tựa như một tấm lụa mỏng xinh đẹp phủ lên mặt đất mênh mông.
Cơ thể của Tôn Hoài Cẩn cũng được tắm mình dưới ánh trăng, nhưng nó đã không còn ngăm đen rắn chắc, bắp thịt rõ ràng như vừa nãy nữa. Bây giờ nhìn nó lúc ẩn lúc hiện, mơ mơ hồ hồ, dường như có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào.
“A”
Một đám khói trắng chui ra khỏi cơ thể ông ta rồi bay lên giữa không trung, hóa thành hư không. Sau đó, càng ngày càng có nhiều khói trắng gào thét lần lượt chui ra, chúng nó lượn giao nhau trên không trung, rất nhanh đã hòa tan vào trong ánh trăng trong vắt.
“Không…”
Tôn Hoài Cẩn hét lên tiến gào cuối cùng của cuộc đời, nhưng tiếng gào này rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nghe thấy giống như cơ thể của ông ta vậy. Trời quang mây tạnh, Tôn Hoài Cẩn lại quay về bóng đêm mà ông ta liều mạng muốn trốn chạy.
***
Kiều phu nhân mặt mày tái mét đi ra khỏi phòng Kiều Phượng Nghi, thậm chí bà ta còn không thèm lau cái trán đầy mồ hôi vì bị con gái chọc tức, mà bước nhanh về phía thư phòng của Kiều lão gia. Kiều lão gia đang vẽ tranh, thấy phu nhân tức giận vọt vào thì bất đắc dĩ nở nụ cười, buông bút vẽ xuống: “Thế nào, ta đã nói với bà từ trước rồi mà, Phượng Nghi là một đứa nhỏ thật lòng, nếu đã hạ quyết tâm thì có mấy con trâu cũng không kéo về nổi đâu. Bà càng khuyên thì càng phản tác dụng đấy”
Kiều phu nhân bước nhanh đến trước bàn: “Lão gia, chẳng lẽ ông cứ ngồi yên mặc kệ à? Bây giờ Thẩm Thanh một lòng một dạ muốn đi tìm Triệu Trạch Bình kia, nếu hắn ta làm môn sinh của ông ta thật, nhẹ thì tầm thường phẳng lặng cả đời, không lấy nổi nửa chức quan, nặng thì” Dáng vẻ bà ta như sắp gặp đại nạn, trợn tròn mắt: “Nặng thì cả nhà chúng ta đều phải nộp mạng, lão gia, ông không thể mặc kệ nó như vậy được”
Kiều lão gia lắc đầu cười khổ: “Mấy ngày nay, ta cũng tìm được một ít tin tức. Với địa vị năm đó của Triệu Trạch Bình trong triều, thánh thượng sẽ không động đến ông ta đâu. Bởi vì nếu rút dây động rừng thì sẽ liên lụy tới rất nhiều đại thần. Nhưng hiện tại ông ta đã cáo lão hồi hương, nếu Thẩm Thanh đi theo ông ta, quả thật sẽ không làm ra được thành tựu gì như phu nhân mong muốn. Thôi, ta cũng không hy vọng xa vời hắn có thể một bước lên mây, chỉ cần hắn thật lòng với Phượng Nghi, hai người nắm tay đến bạc đầu là ta đã hài lòng rồi”
“Nhưng mà… Nhưng…”
Kiều phu nhân còn muốn giải thích thêm vài câu, đúng lúc này, cửa thư phòng bị đẩy ra, một gã sai vặt vội vàng đi vào rồi hành lễ với hai người: “Lão gia, phu nhân, vừa nãy đi chợ, ta nghe được một tin tức tốt”
Kiều phu nhân lườm hắn ta một cái: “Trừ phi Triệu Thạch Bình phục chức, nếu không đối với ta mà nói, bây giờ chẳng có tin tức nào là tốt cả”
“Phu nhân đoán không sai” Gã sai vặt kia suýt nữa thì nhảy cẫng lên: “Mọi người đang truyền nhau rằng Triệu đại nhân được Thánh thượng triệu hồi về Biện Lương, nói là muốn phong ngài ấy làm tướng một lần nữa”
“Ầm” Kiều lão gia bị dọa tới mức làm rơi cọ vẽ xuống đất, mực bắn tung tóe lên góc váy của Kiều phu nhân.
“Ngươi nói, Triệu Trạch Bình được bổ nhiệm làm Tể tướng một lần nữa ư? Ông ta chính là… Là người của tiên đế mà”
Gã sai vặt gãi đầu: “Ta cũng không nghe rõ, nhưng bọn họ nói, hình như là vì ngài ấy là công thần khai quốc, nên có thể… có thể đè chuyện này xuống…”
Nghe được những lời này, Kiều phu nhân không thèm quan tâm đến việc góc váy bị bẩn nữa mà nhanh nhẹn ra khỏi phòng, bà ta vừa đi vừa hét lên: “Con gái, con gái ơi, mau chỉnh trang lại đi. Chúng ta mang lễ vật đến nhà Thẩm Thanh xem một chút, dù sao cũng sắp làm hiền tế của ta rồi, lâu như vậy mà chưa qua thăm hỏi, đúng là thất lễ quá”
***
Yến Nương ngồi trong viện thêu thùa, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào mũi kim, nhưng không biết suy nghĩ đã bay tới nơi nào. Tinh Vệ đậu ở đầu cành thấy nàng nhíu mày ngẩn người, bèn giương cánh bay đến đầu vai nàng rồi kêu ‘chiêm chiếp’, dường như đang an ủi tâm trạng bất an của nàng.
Yến Nương buông kim thêu xuống, nhẹ nhàng vuốt lông Tinh Vệ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm vải thêu trên bàn. Trên tấm vải tơ kia không có gì cả, nhưng nàng lại như nhìn ra thiên ti vạn lũ từ trong đó: “Ngày đó, ngươi cũng nghe thấy Tấn Nhi nói gì nhỉ?”
Tinh Vệ cọ vào lòng bàn tay nàng, dường như đang đáp lại câu hỏi của nàng.
“Lúc nghỉ Tết, Tấn Nhi và Trình Mục Du dạo chơi ở Biện Lương, nhưng bọn họ chưa về nhà, mà vẫn luôn ở trong dịch quán” Nàng lẩm bẩm.
“Nghỉ Tết? Cô nương, sau khi chúng ta trộm thi thể của cả nhà Tống Minh Triết, không phải cô còn nói thật ra ngày đó có một vài người đốt vàng mã cúng ở gần Hoàng Lăng, chẳng qua cấm quân không bắt được người, vậy nên triều đình cũng không giải quyết được” Không biết Hữu Nhĩ xuất hiện sau lưng nàng từ lúc nào, thân trên hắn ta trần trụi, bả vai khoác khăn mặt trắng, nhưng dù vậy, mồ hôi vẫn chảy dọc xuống theo hai má.
“Con khỉ nhà ngươi thông minh thật, ta chỉ mới nói mở đầu mà ngươi đã biết ta muốn nói gì”
Hữu Nhĩ cau mũi, lau qua loa mồ hôi trên mặt: “Cô nương muốn nói gì? Trong kì nghỉ Tết, Trình Mục Du đưa Tấn Nhi về Biện Lương một chuyến, cái này có liên quan gì đến chuyện tế mười năm mà ta vừa nói chứ?”
“Đúng vậy, có liên quan gì nhỉ?” Yến Nương sâu xa nói, màu sắc trong mắt càng đậm hơn.
***
“Hiền đệ đã hạ quyết tâm đi Biện Lương tìm Triệu đại nhân rồi ư?” Trình Mục trầm ngâm nhìn Thẩm Thanh ngồi đối diện.
Thẩm Thanh gật đầu, trên mặt lộ vẻ do dự: “Ta vốn có đầy lòng tin, nhưng bây giờ Triệu đại nhân vừa mới phục chức, người tìm ngài ấy nhiều đếm không xuể, ta sợ ngài ấy hiểu lầm ta muốn bám víu quyền quý”
“Lâu ngày nhìn thấu lòng người, với tư chất của hiền đệ, đương nhiên có thể giành được sự tán thưởng của Triệu đại nhân”
Trong lòng Thẩm Thanh yên tâm hơn một chút, hắn buông chén xuống rồi lấy ra một tấm bản đồ da trâu từ trong vạt áo, đặt ở trước mặt Trình Mục Du: “Đây là bản vẽ toàn cảnh Tân An, ta muốn để nó lại cho đại nhân, có lẽ sau này giúp được cho ngài”
Trình Mục Du mở tấm da trâu ra, gật đầu khen ngợi: “Mỗi một khúc cua của dòng sông, mỗi một chỗ nhấp nhô của núi đều được vẽ rất sống động. Hiền đệ là kỳ tài, nếu được triều đình trọng dụng, nhất định có thể giúp Đại Tống ta càng hưng thịnh hơn” Hắn buông bản đồ xuống, nhướng mày nhìn Thẩm Thanh: “Nhưng ta nghĩ, ngươi tới nơi này, chắc không chỉ để đưa cho ta tấm bản đồ này thôi đấy chứ?”
Thẩm Thanh đứng lên hành lễ, sắc mặt trở nên nặng nề hơn: “Đêm nguyệt thực đó, Tiêu Tiểu Muội bị mất tích, tuy hiện tại vẫn chưa biết có liên quan tới Tôn Hoài Cẩn hay không, nhưng thi thể của Tiểu Ly được phát hiện dưới vòm cầu, hơn nữa còn mất hai cánh tay, vậy nên ta đang nghĩ…”
“Ngươi đang nghĩ, nếu Tiểu Ly đã là vật tế cuối cùng, vậy rất có khả năng Tiêu Tiểu Muội mất tích không phải do Tôn Hoài Cẩn gây ra?” Trình Mục Du tiếp lời hắn.
“Đúng vậy”
“Ta cũng suy nghĩ giống hiền đệ, vậy nên mấy ngày nay đã phái thêm nhân thủ tuần tra, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được Tiêu Tiểu Muội”
Thẩm Thanh ôm tay hành lễ: “Làm phiền đại nhân rồi”
Hai người đang nói chuyện thì có một nha dịch chạy như bay từ ngoài cửa vào: “Đại nhân, đại nhân, tìm thấy Tiêu Tiểu Muội rồi”
Trình Mục Du và Thẩm Thanh đồng thời đứng dậy: “Nàng ta ở đâu?”
“Trong thư quán bỏ hoang ở phía Nam, chỉ có điều, da… da của nàng ta… đã bị lột xuống”
(Hết quyển 11)