Khi cổ được buông ra, sự trói buộc Thẩm Thanh đột nhiên biến mất. Hắn ngã xuống đất với một tư thế rất khiếm nhã, gương mặt đập vào mặt đất biến thành hình thù kỳ dị, trong miệng đầy tro than do đích thân hắn rải. Nhưng bây giờ, hắn còn chẳng có sức để ho nữa, cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng không có nơi nào để giải tỏa, chỉ có thể hóa thành nước mắt, nhấn chìm mắt hắnNhưng dù tầm nhìn đã mơ hồ, Thẩm Thanh vẫn nhìn thấy một bóng người trước cửa. Tuy chỉ có nửa người dưới nhưng hắn vẫn nhận ra nàng bằng giọng nói yêu kiều và linh động đó.
“Tôn Hoài Cẩn, ngươi sợ đến mức như vậy là bởi tưởng ta là người đó sao?” Vừa dứt lời, Yến Nương liếc nhìn quan tài bên cạnh: “Ngươi cũng không ngốc lắm, biết trốn ở chỗ nha dịch canh phòng nghiêm ngặt. Chỉ có điều, co đầu rụt cổ trong quan tài mấy ngày, cũng thật là làm khó ngươi” Nàng cười khẽ: “Nếu không phải Hữu Nhĩ phát hiện ra cả nhà bị ngươi giết hại trong núi và nghe ngóng được nhà họ mất một cái quan tài thì ta thật sự không đoán được ngươi trốn ở chỗ này”
Nói xong, nàng giẫm lên tro than đi về phía Tôn Hoài Cẩn, để lại những dấu chân khá sâu trong sân.
“Chờ mất sáu mươi năm, cuối cùng cũng chờ được đến ngày thiên thời địa lợi như vậy, ngươi không dễ dàng, đồ tử đồ tôn của ngươi cũng không dễ dàng gì. Nhưng ngươi lại dùng người khác cúng tế để cứu sống bản thân, ngươi tưởng ngươi có thể cứu sống thứ gì” Yến Nương ngửi ngửi: “Ngươi không ngửi thấy sao? Thối như vậy, thứ mà tử khí và thịt thối chất lên nhau hóa thành, ngay cả giết ngươi ta cũng sợ bẩn tay”
Cổ họng Tôn Hoài Cẩn phát ra tiếng huyên thiên, tuy Thẩm Thanh không hiểu nhưng Yến Nương lại hiểu, nàng nhún vai cười: “Nếu như cách này thật sự có thể khiến người chết sống lại thì ta đã dùng từ lâu rồi, còn phải khổ sở chờ đợi ròng rã mười năm sao? Tôn Cẩn Hoài, nể tình ngươi sắp chết đến nơi, ta không ngại nói cho ngươi biết một đạo lý, người đã chết thì chính là đã chết, cho dù người đó có không cam lòng đến đâu, cho dù người bên cạnh người đó không cam lòng đến mức nào thì cũng đành phải chịu. Nếu cứ cố chấp và bị những ý nghĩ ngông cuồng thao túng thì cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp”
Vừa dứt lời, nàng liền ngẩng cao đầu, sải bước đi về phía Tôn Hoài Cẩn, gió thổi vạt áo nàng tung bay, khiến nàng như một lá cờ phấp phới trong gió.
Tôn Hoài Cẩn bị khí thế của nàng làm cho sợ hãi đến mức lùi ra phía sau. Mái tóc bạc trắng lắc lư từ bên này sang bên kia, ông ta đang nghĩ cách tìm cơ hội thoát khỏi vòng vây.
Tiếng la hét thất thanh đột nhiên vang lên sau lưng, Tiểu Ly đẩy mấy đứa trẻ trong Tiêu gia ra, Tôn Hoài Cẩn nắm chặt lấy cơ hội cuối cùng, ông ta tóm lấy mấy đứa trẻ đó rồi ném tất cả lên giữa không trung.
Yến Nương không ngờ ông ta lại làm làm như vậy, nàng bay lên không trung đón lấy những đứa trẻ đang la hét đó, sau khi đưa họ đến chỗ an toàn, nàng mới nhận ra đã không thấy Tôn Hoài Cẩn đâu nữa, Tiểu Ly cũng biến mất theo ông ta. Nàng ảo não giậm chân, ra khỏi cửa viện trong nháy mắt, khi đến trước cửa thì nhìn thấy Trình Mục Du và mấy nha dịch đang vội vã đến đây. Sau khi nói rõ tình hình, hai nhóm người chia ra hai đường, đi vào trong bóng đêm vô tận.
Thẩm Thanh thở phào nhẹ nhõm, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất. Hắn nhìn xung quanh, Tưởng Tích Tích vẫn nằm đó không nhúc nhích, nhưng may thay, nàng ta vẫn còn thở, chỉ là ngất đi thôi. Đang định chống đất đứng dậy, Kiều Phượng Nghi lại đột nhiên lao đến, hắn không trụ vững, cả hắn và nàng đều đồng thời ngã ngồi xuống đất.
“Làm ta sợ chết đi được, ta còn tưởng chàng thật sự sẽ bị con quái vật đó bóp chết” Nàng ta khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem, son phấn trên mặt dính vào một chỗ.
Nhưng trong mắt Thẩm Thanh, gương mặt này lại có vẻ đẹp khiến hắn rung động, đang định vươn tay ôm nàng ta vào lòng, một bóng đen mỏng manh gầy yếu lại đung đưa trước mặt, lao ra khỏi cửa một cách liều lĩnh, lao vào màn đêm mờ mịt bên ngoài.
“Tiểu Muội”
“Nhị tỷ”
Tiêu Diệc và những đứa trẻ khác muốn đuổi theo, Thẩm Thanh và Kiều Phượng Nghi đứng dậy ngăn họ lại: “Không được, quá nguy hiểm, Tôn Hoài Cẩn và Tiểu Ly vẫn chưa bị bắt, nếu chúng ta tùy tiện ra ngoài, không những không giúp được Tiểu Muội, không chừng còn có thể mất mạng”
“Vậy Tiểu Muội phải làm sao, Tiểu Muội phải làm sao?” Tiêu Diệc sốt ruột kéo tay Thẩm Thanh.
“Cái chết của Đại Muội là ma chướng trong lòng muội ấy, nếu muội ấy không tự mình vượt qua thì không ai có thể giúp được” Lòng Thẩm Thanh tràn đầy thê lương, khẽ lắc đầu với Tiêu Diệc.
***
Tiêu Tiểu Muội nắm chặt con dao, vội vã chạy trên con đường không một bóng người, cô bé cố ý giậm chân, vừa chạy vừa gọi tên của Tôn Hoài Cẩn. Cô bé hiểu rõ mình đang làm gì, cũng biết nếu thật sự Tôn Hoài Cẩn bị dụ ra, mình sẽ có kết cục như thế nào. Nhưng dù đầu óc có tỉnh táo thì tay chân cũng không nghe cô bé sai bảo. Khi nhìn thấy Tôn Hoài Cẩn cõng Tiểu Ly trốn thoát, trong lòng cô bé như có một ngọn lửa được thắp lên, lửa càng lúc càng lớn, hoàn toàn không thể dập tắt.
Cảnh tượng trước khi tỷ tỷ chết không ngừng lóe lên trong đầu cô bé, khiến trái tim cô bé bị sự căm phẫn lấp đầy: Những kẻ ác này chặt đứt cánh tay của tỷ ấy, khiến giọt máu cuối cùng trong cơ thể tỷ tỷ cũng chảy hết ra ngoài, khiến tỷ ấy chết không toàn thây. Bây giờ, thậm chí họ còn ném thi thể của tỷ ấy ra khỏi quan tài, rơi xuống một cách vô cùng thê thảm, không để cho tỷ ấy được chôn cất tử tế.
Vậy nên, sao cô bé có thể trơ mắt nhìn họ chạy thoát, dù phải trả giá bằng cả tính mạng, chỉ cần có thể để cô bé chém bọn họ một nhát, hoặc cắn họ một cái cũng được. Cô bé chỉ có thể làm như vậy, không còn lựa chọn nào khác. Nếu không, dù quãng đời còn lại có dài đến đâu thì cô bé cũng không thể sống thanh thản.
Bên trái là một thư quán bỏ hoang, trước đây cô bé thường đến đây chơi với Đại Muội. Có một lần, cô bé đói đến mức nóng nảy, giậm chân cáu kỉnh, Đại Muội bèn nhặt một cái bút trong thư quán lên vẽ một cái bánh lớn lên tờ giấy, còn chấm hạt mè lên trên bánh. Nàng ta cười nói: “Nào, giả vờ cắn một miếng thì sẽ không đói nữa, thế này gọi là đói ăn bánh vẽ, tỷ vừa đọc được trong một quyển sách”
Mấy lần đầu, cô bé còn cảm thấy rất buồn cười, cô bé cầm tờ giấy lên giả vờ ăn ngon lành với Đại Muội. Nhưng sau khi chơi nhiều rồi thì không bằng lòng nữa, cô bé lập tức khóc lóc om sòm, lăn qua lăn lại. Mỗi khi thấy cô bé như vậy, Đại Muội đều thở dài: “Dù sao thì cũng có người sẵn lòng vẽ bánh cho muội, muội phải thỏa mãn chứ”
Tiêu Tiểu Muội khựng lại, ngơ ngác ngước nhìn thư quán, mấy căn phòng còn sót lại bị bóng tối bao phủ như bóng ma chồng chất, cô bé mỉm cười, rồi lại bật khóc: Bây giờ, ngay cả người vẽ bánh cũng không còn nữa, tỷ, tỷ ơi, hôm nay là ngày thứ bảy tỷ chết, tỷ về đi, về với muội đi.
Như thể đáp lại tiếng gọi của cô bé, một vài tiếng cười giòn giã vang lên từ căn phòng trống, tiếng cười đó biến mất, một bóng người vụt qua cửa rồi biến mất trong bóng tối.
Tiêu Tiểu Muội dụi mắt, bước về phía trước một bước, rụt rè gọi: “Tỷ?”
Không có ai đáp lại, cô bé không cam lòng, do dự một lúc rồi giơ con dao về phía trước, bước lên thềm đá trước thư quán.
Một cơn gió thổi qua cánh cửa tò vò, thổi bay sợi tóc mai của Tiêu Tiểu Muội, cô bé rùng mình một cái nhưng vẫn kiên quyết bước vào.