Hai người chạy bạt mạng vào phòng, mới vừa chạy đến cửa, một thứ gì đó bay thẳng từ trên trời xuống, rơi xuống bên chân Thẩm Thanh, khiến hắn vấp ngã. Thẩm Thanh nhìn kỹ thì nhận ra cái bị hắn đè dưới người là thi thể của Đại Muội, khi quay đầu lại nhìn về phía quan tài, hắn sợ đến mức hồn bay phách lạc, chân chợt mềm nhũn, bò dậy mấy lần mà vẫn không đứng lên đượcMột cái đầu nhăn nheo nhô ra khỏi quan tài, đầy tóc trắng, nó xoay trái phải vài cái như đang thư giãn gân cốt. Cũng phải, sau mấy ngày nằm trong cái quan tài tối tăm đó, chắc chắn cơ thể đã cứng ngắc rồi. Chỉ có điều, miếng thịt dính liền dưới cổ ông ta với tám cánh tay ở hai bên miếng thịt đó là cơ thể sao? Tôn Hoài Cẩn bò từng chút ra khỏi quan tài, dùng tám cánh tay dài ngắn không đồng đều bò về phía Thẩm Thanh. Bây giờ ông ta nhanh nhẹn hơn lúc mới có cơ thể nhiều, tám cánh tay cùng hợp tác, động tác đồng đều, nhanh hơn nhiều so với chân người.
Thẩm Thanh sợ hãi kêu lên, càng cuống cuồng thì lại càng không đứng dậy được, nha dịch trước cửa cũng nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ trong sân, bây giờ họ không thể quan tâm đến Tiểu Ly nữa mà cùng nhau lao vào trong sân, giơ cao trường đao lên, cùng chém con quái vật tám cánh tay đó.
Nhưng còn chưa đến gần, Tôn Hoài Cẩn lại đột nhiên nhích người, dùng mấy cánh tay phía sau bóp chặt cổ đám nha dịch, ném họ xuống, khiến họ đụng đầu xuống đất, ngất ngay tại chỗ.
“Thẩm Thanh, mau đứng lên” Dù sao thì Kiều Phượng Nghi cũng đã từng trải qua chuyện của Tiểu Phu nên đương nhiên sẽ bình tĩnh hơn người khác. Nàng ta thấy đám nha dịch đã bất tỉnh hết, không thể bảo vệ họ được nữa thì túm chặt cánh tay Thẩm Thanh, đỡ hắn đứng lên. Tiêu Diệc đã chạy vào trong phòng cũng đã chạy lại, túm lấy cánh tay còn lại của Thẩm Thanh, hai người cùng kéo hắn đứng dậy.
Thẩm Thanh chạy vào phòng sau họ, tiếng “sột soạt” sau lưng càng ngày càng gần, càng ngày càng nhanh, hắn sắp bước vào phòng rồi nhưng cổ chân lại đột nhiên bị giữ chặt, một đôi tay lạnh lẽo quấn lấy hắn, kéo hắn về giữa sân.
Thẩm Thanh dùng chút sức lực cuối cùng đóng cửa lại: “Khóa chặt, khóa chặt cửa lại”, hắn hét to với Kiều Phượng Nghi đang ở sau cánh cửa.
“Đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn cứu người”
Một giọng nói non nớt vang lên sau lưng, không cần quay đầu Thẩm Thanh cũng biết người nói chuyện là ai. Nhưng vào giây phút quay người, hắn lại cực kỳ sợ hãi, bởi vì bóng dáng nhỏ bé trước mặt bị từng luồng khói trắng bao quanh, khói trắng bay qua bay lại trong cơ thể cậu ta, có mấy luồng lướt qua mặt Thẩm Thanh, khiến hắn lạnh thấu xương, những sợi tóc rối trước mặt hắn cũng kết thành những cục băng nhỏ.
Thấy Tiểu Ly bước từng bước đến gần mình, năm ngón tay mập mạp nắm chặt một cái rìu lớn có mùi máu tanh, nhưng lại có vẻ như chẳng tốn sức chút nào thì trong lòng Thẩm Thanh không khỏi chán nản.
“Biết tại sao dù phải dồn hết sức bọn ta cũng phải khiến ngươi trở thành vật hy sinh cuối cùng không? Bởi vì ngươi thích lo chuyện bao đồng, nếu ngươi không chen chân vào thì cha mẹ và tổ phụ cũng sẽ không chết thảm đến vậy” Cậu ta nở một nụ cười vốn không thuộc về trẻ con, rồi lại bước về phía trước một bước: “Ngoan ngoãn đứng yên đó để ta chặt cánh tay của ngươi xuống rồi ta sẽ tha chết cho mấy người trong phòng” Vừa dứt lời, cậu ta liếc nhìn Kiều Phượng Nghi, người nằm bên cửa sổ khóc lóc như mưa: “Thẩm Thanh, ngươi và ta đều không cho rằng, cánh cửa này có thể ngăn được tổ sư gia của ta đúng không?”
Những câu này giống hệt như trẻ con bắt chước giọng người lớn, nhưng Thẩm Thanh lại không dám không tin, bởi vì trong cơ thể của Tiểu Ly dường như có một thứ sức mạnh nào đó không thuộc về cậu ta. Khi gần trong gang tấc, Thẩm Thanh mới nhìn rõ đôi mắt tròn xoe nhưng u tối đó, dường như lòng trắng và linh khí đều bị thứ gì đó nuốt chửng. Bây giờ, thật ra cậu ta không có gì khác với con quái vật bò dưới đất đó.
Tôn Hoài Cẩn đang vẫy tám cánh tay vặn vẹo của mình, hình như đang thúc giục Tiểu Ly hành động nhanh một chút. Ông ta chờ đợi nhiều năm như vậy, bây giờ không khỏi hơi sốt ruột. Vậy nên Tiểu Ly giơ cái rìu lên cao, nhắm chuẩn vào cánh tay đó của Thẩm Thanh và chém thẳng xuống.
Sợi tóc rối bên tai dễ dàng bị chiếc rìu sắc bén làm đứt đôi, lần lượt rơi trên mặt đất. Nhưng vào giây phút gần chạm đến vai hắn, chiếc rìu lại bị một thanh trường kiếm đâm thẳng vào, sau khi xoay mấy vòng giữa không trung thì rơi xuống mặt đất.
Một bóng người khéo léo bay từ trên tường xuống, đến cạnh Thẩm Thanh, nắm chặt lấy tay hắn rồi nhảy khỏi hai người chưa kịp phản ứng đó.
“Tưởng đại nhân?” Thẩm Thanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hỏi: “Sao cô lại quay lại?”
“Khi đi được nửa đường, ta lập tức nghi ngờ việc chúng giở trò điệu hổ ly sơn, quả nhiên” Tưởng Tích Tích đứng chắn trước Thẩm Thanh, cơ thể mỏng manh đối diện với hai người đang bị tử khí bao quanh.
Tôn Hoài Cẩn di chuyển cánh tay, chậm rãi tiến về phía họ, còn Tiểu Ly bên cạnh ông ta thì nhặt rìu lên rồi lao về phía cửa, đập vào cánh cửa, vang lên tiếng “ầm ầm”, bào gỗ bắn tung tóe, bụi bặm và bức tranh Tết trên đó đều bị rơi xuống. Tiểu Ly như điên lên, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, dồn hết sức lực cả người lên cánh cửa đó, không lâu sau, đã khiến cánh cửa thủng một lỗ lớn.
Tiếng la hét của người trong phòng cũng cao theo tiếng đập cửa của cậu ta, chỉ có Kiều Phượng Nghi không kêu lên, thấy Thẩm Thanh thoát chết, sự vui mừng trong lòng nàng ta vẫn chưa rút khỏi, nhưng đến khi phản ứng lại, cánh cửa gỗ đã bị Tiểu Ly đá tung ra, gió lập tức ùa vào phòng, mang theo mùi ẩm ướt và hôi thối trên người Tiểu Ly.
Khi Tiểu Ly cầm rìu tới gần mấy người trong phòng, Tôn Hoài Cẩn cũng đã khống chế được Tưởng Tích Tích và Thẩm Thanh. Ông ta dùng hai cánh tay xấu xí lần lượt túm lấy cổ hai người, nâng họ lên giữa không trung.
Thẩm Thanh nghe thấy xương cốt của mình vang lên tiếng “rắc rắc”, hơi thở bị đè nén trong lồng ngực, làm thế nào cũng không lên được. Hắn nhìn Tưởng Tích Tích, thấy hai mắt nàng ta nhô ra, đã bắt đầu nôn khan, lưỡi cũng lè ra ngoài khóe miệng.
Thì ra, chết là một chuyện đau khổ đến như vậy.
Ý thức trong đầu dần dần rời xa, trước mắt Thẩm Thanh lóe lên một ánh sáng trắng, chân tay lập tức bủn rủn, buông thõng xuống hai bên.
Đúng lúc hắn sắp bỏ cuộc, bên tai lại vang lên tiếng huyên náo.
“Nếu chết rồi, chắc là sẽ không còn cảm giác gì nữa, đúng không?”
Trong lòng lóe lên một tia sáng, Thẩm Thanh ép mình tập trung tinh thần và thể lực, nắm chặt lấy thứ cuối cùng vẫn có thể cảm nhận được.
Hắn thành công rồi, tiếng đó càng ngày càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, lanh lảnh, vang dội, đến từ màn đêm phía xa.
Hắn đột nhiên mở mắt ra: Đây là… tiếng còi.