Tân An Quỷ Sự

Chương 350: Hồi hồn

Chương Trước Chương Tiếp

Kiều Phượng Nghi vừa dứt lời, đám nha dịch đang ngồi ở cửa để canh gác buổi cúng thất đột nhiên đồng loạt đứng lên, nín thở để lắng nghe âm thanh gì đóTưởng Tích Tích lập tức đứng thẳng người, tấm lưng căng chặt, lỗ tai hơi vểnh lên, cuối cùng nàng ta cũng nghe thấy rõ ràng âm thanh kêu cứu vang lên một cách đứt quãng: ”Cứu với, cứu với, có yêu quái!”

“Ba người sẽ ở lại để canh gác ở đây, còn những người khác đi theo ta”

Nàng ta vung mạnh tay về phía sau, rồi cùng vài nha dịch xông ra ngoài ngõ hẹp, chạy về hướng phát ra tiếng kêu cứu.

Kiều Phượng Nghi căng thẳng nhìn Thẩm Thanh: “Ông ta… ông ta xuất hiện rồi sao?”

Thẩm Thanh vừa định an ủi nàng ta mấy câu, nhưng vào lúc này, sắc trời từ từ bắt đầu biến đổi: Một chấm màu xám đen to bằng đầu ngón tay chợt xuất hiện ở một góc của mặt trăng. Cái chấm xám đen kia càng lúc càng đậm màu, liên tục che khuất ánh sáng của mặt trăng. Không lâu sau, mặt trăng dần bị thu nhỏ lại chỉ còn một nửa, treo lơ lửng như một lát quýt mỏng vàng óng giữa không trung. Bóng đêm càng lúc càng dày đặc. Chỉ trong thời gian cháy nửa nén hương, toàn bộ vầng trăng đã bị bóng tối mù mịt nuốt chửng, màn đêm âm u dần dần xuất hiện, cuối cùng ánh trăng vốn như chiếc đĩa bạc chỉ còn lại một tia sáng nhàn nhạt.

Bầu trời tối đen như hũ nút. Một trận cuồng phong vốn dĩ không bao giờ xuất hiện vào đầu mùa hè bất chợt gào rít và xoay vần, khiến bụi bặm cũng bị bốc lên và tạo thành vòng xoáy lớn, khuấy động bóng đêm, tạo thành một trận hỗn loạn.

Nhìn thấy tia sáng nhàn nhạt cuối cùng của mặt trăng, Kiều Phượng Nghi đột nhiên có chút sợ hãi. Nàng ta nhích lại gần và tựa vào người Thẩm Thanh, cố gắng dùng nhiệt độ trên cơ thể hắn để sưởi ấm chính mình. Thẩm Thanh nắm lấy bàn tay Kiều Phượng Nghi, hai người cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời tối mịt mùng như bị nhuốm màu mực. Giờ đây, mặt trăng đã biến thành màu đen huyền, như thể nó bị nuốt chửng vào một cái hố khổng lồ không đáy. Ánh sáng vốn dĩ của nó cũng bị bóng đêm vô cùng vô tận thâu tóm. Không gian như biến thành một vực sâu thăm thẳm, bốn phía chìm vào sự tĩnh mịch.

Những đứa trẻ của Tiêu gia bị bầu không khí tuyệt vọng và hoang vắng này làm choáng ngợp. Một số đứa lớn tuổi hơn trợn trừng đôi mắt để nhìn vào bóng tối vô biên trên đỉnh đầu, trong khi đứa bé nhất thì che miệng và bật khóc nức nở vì sợ hãi.

Tiêu Diệc khẽ chạm vào đỉnh đầu của đứa bé đó và nói: “Đừng khóc! Thời cơ đã đến rồi, chúng ta mau vào trong nhà để đợi đi, đừng quấy rầy tỷ tỷ của đệ hồi hồn” Nói xong, hắn ta lập tức bước vào nhà cùng với bọn trẻ. Thẩm Thanh và Kiều Phượng Nghi cũng theo sau bọn họ và đi vào trong nhà.

Khi đi ngang qua quan tài ở giữa sân, Thẩm Thanh nhìn vào bên trong. Thi thể của Tiêu Đại Muội là do hắn ta đặt vào quan tài. Bởi vì đã chết được vài ngày và nhiệt độ không khí khá cao cho nên thi thể của Tiêu Đại Muội đã bốc mùi hôi thối, hai miệng vết thương do rìu chém cũng đã chuyển sang màu tím đen, da thịt bong tróc thành nhiều lớp. Lúc này, nàng ta hoàn toàn khác so với dáng vẻ thông minh và vui tươi trước khi chết. Thẩm Thanh cảm thấy bản thân không còn nhận ra nàng ta nữa. Ngay lúc đặt Tiêu Đại Muội vào quan tài, khi bàn tay hắn ta chạm vào làn da lạnh lẽo của nàng ta, trong lòng Thẩm Thanh bất giác nhói lên, cảm thấy đầy mất mát.

Khi đi ngang qua quan tài, Thẩm Thanh đi kề sát nó. Chiếc quan tài được sơn bằng màu sáng bóng, dường như lúc này đã hòa lẫn vào bóng tối. Không, nói cách khác, chính chiếc quan tài này là nguồn gốc của bóng tối mù mịt đang phủ kín không gian.

Thẩm Thanh hoảng sợ trước ý nghĩ quái gở của bản thân, thân thể đột nhiên chấn động kịch liệt, bị Kiều Phượng Nghi nhạy bén ở bên cạnh cảm nhận được sự bất thường.

“Chàng làm sao vậy?” Kiều Phượng Nghi không thể nhìn rõ vẻ mặt của Thẩm Thanh, nhưng dường như khuôn mặt tái nhợt của hắn đang hiện lên trong tâm trí nàng ta.

“Không có gì” Thẩm Thanh định đối phó bằng một nụ cười, nhưng lúc này, đôi chân của hắn chợt khẽ run lên.

Vẻ mặt của Thẩm Thanh đột nhiên trở nên nặng nề và nghiêm túc. Hắn quay đầu nhìn nơi phát ra chấn động, dưới chân hắn không có gì khác ngoài chiếc quan tài to lớn kia.

Lẽ nào…

Thẩm Thanh đứng yên, nhìn chằm chằm vào quan tài bên cạnh không chớp mắt. Quả nhiên, không bao lâu sau, nó lại chuyển động một lần nữa. Tiếng động lần này lớn hơn lần đầu rất nhiều, ván quan tài bị rung lên vang lên âm thanh “cọt kẹt”. Âm thanh này lập tức kinh động đến người nhà họ Tiêu đang đi phía trước và cả Kiều Phượng Nghi đang ở bên cạnh Thẩm Thanh.

“Vừa rồi… quan tài đã tự chuyển động sao?” Giọng nói Kiều Phượng Nghi rất thấp, như thể nàng ta sợ sẽ thu hút sự chú ý của ai đó.

Lúc này, Thẩm Thanh đột nhiên quay đầu lại, hướng về ngoài cửa và hét lớn: “Các vị đại ca nha dịch hãy nhanh tới đây nhìn xem, có thứ gì đó không ổn ở đây!”

Những người đang ở ngoài sân nghe thấy tiếng quát của Thẩm Thanh thì vội vàng cầm kiếm đi vào trong. Nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa, họ lập tức nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau. Thanh âm nhẹ nhàng giống như do một đứa trẻ phát ra. Hơn nữa, khi giày giẫm lên lớp than tro được rải trước cửa, tiếng động cũng bất giác nhỏ hơn một chút. Nếu không phải lúc này không gian đang chìm vào tĩnh lặng, có lẽ họ đã không nghe thấy âm thanh này.

Vài người đàn ông khỏe mạnh, cao to lực lưỡng cũng không dám động đậy. Cúng thất, trẻ con, than tro… Khi kết hợp những yếu tố này lại, bọn họ không dám tiếp tục suy đoán lung tung. Lòng bàn tay của bọn họ đổ đầy mồ hôi, bọn họ thoáng nhìn nhau và cùng quay đầu lại…

Khi nhìn thấy một bóng người đang đứng trước cửa, lòng họ chợt nhẹ nhõm. May mắn thay, đó không phải là linh hồn của Tiêu Đại Muội mà là một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi đang đứng ở đó. Bởi vì không gian chẳng có một tia sáng nào, bọn họ không thể nhìn rõ ngoại hình của cậu ta, nhưng nếu xét về dáng vóc thì toàn thân cậu ta mũm mĩm và mập mạp, trên đầu còn có hai búi tóc tròn trĩnh.

Một cậu bé năm hoặc sáu tuổi?

Trái tim tựa như bị đâm mạnh, bọn họ đồng loạt nhận ra: Đây chẳng phải là Tiểu Ly mà bọn họ đã tìm kiếm suốt mấy ngày nay hay sao? Làm thế nào mà cậu ta có thể cô độc và xuất hiện một mình, bất cẩn chui đầu vào rọ như thế này? Hơn nữa, đồng lõa của cậu ta, lão ăn mày già nua tên Tôn Hoài Cẩn đang ở đâu?

Mối nghi ngờ trong lòng bọn họ càng ngày càng lớn. Nhưng trước khi những câu hỏi này được giải đáp, Tiểu Ly đã bước lên bậc thang và đến lại gần ngưỡng cửa ở phía trước.

Khuôn mặt cậu ta từ từ ló ra khỏi bóng tối, luôn luôn nhìn chằm chằm vào đám nha dịch.

Bóng đêm tối đen như mực khiến cho khuôn mặt không còn giọt máu của Tiểu Ly càng thêm trắng bệch và nổi bật.

Nó cực kỳ nhợt nhạt, là màu da của một người đã chết.

Đột nhiên, cậu ta mỉm cười, lộ ra vài chiếc răng nanh ngắn lởm chởm trong miệng, trông rất kỳ quái, khiến cho người khác ớn lạnh. Cùng lúc đó, trong sân đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”. Sau khi quan tài rung chuyển kịch liệt, tấm ván bên trên vốn đã được đóng đinh chợt bay lên cao. Lực tác động mạnh đến mức khiến tấm ván đó vỡ thành hai mảnh trên không trung.

Người trong sân lập tức hỗn loạn và nhốn nháo, bỏ chạy trối chết. Thẩm Thanh nắm tay Kiều Phượng Nghi định lao ra khỏi cửa, nhưng phát hiện đã bị chặn đường nên đành phải quay lại trong sân. Khi đi ngang qua chiếc quan tài không có nắp đậy, Kiều Phượng Nghi đột nhiên ngửa cổ hét to đến chói tai, đưa tay chỉ thẳng vào chiếc quan tài nọ.

“Đại Muội… Tiêu Đại Muội đang đi ra kìa”

Thẩm Thanh kinh hãi quay đầu lại, sắc mặt xám ngoét. Đối diện bọn họ chính là khuôn mặt khi ẩn khi hiện của Tiêu Đại Muội. Lúc này, dáng vẻ của nàng ta giống hệt lúc được Thẩm Thanh bế vào quan tài, hai mắt khẽ nhếch lên để lộ một nửa tròng trắng, khóe miệng thì cụp xuống tạo thành một đường cong cực kỳ quái dị.

“Đại Muội! Ngươi… ngươi… ngươi thật sự đã hồi hồn rồi sao?” Tiền giấy treo trên đỉnh đầu bị gió thổi bay phần phật, Thẩm Thanh cảm thấy giọng nói của mình đang bị âm thanh này nhấn chìm, biến thành cát bụi hư vô.

Mãi cho đến khi Kiều Phượng Nghi chạy đến ôm chầm lấy Thẩm Thanh và kéo hắn đi sang phía bên kia một cách tuyệt vọng, Thẩm Thanh mới nhìn thấy cảnh tượng trước mặt một cách rõ ràng: Thi thể của Tiêu Đại Muội đang bị một cánh tay nào đó nâng lên cao, trong khi một cánh tay khác được giấu trong quan tài suốt một thời gian dài cũng dần dần xuất hiện.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)