Cúng thất: cúng tuần cho người chết. Sau khi một người chết đi, cứ bảy ngày lại cúng cho họ một lần cho đến khi đủ bốn mươi chín ngàyThẩm Thanh vô cùng cảm kích, ngàn lời muốn nói chất chồng trong lồng ngực khiến hắn nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể đứng ngơ ngác bên cạnh Kiều Phượng Nghi, vừa nhìn nàng ta vừa cười ngây ngô.
Kiều Phượng Nghi bị hắn nhìn đến mức ngại ngùng, vội vàng bước ra sân để cầm lấy cái giỏ mà mình mang đến: “Đây là một ít tiền giấy và nhang đèn, chắc tối nay sẽ cần dùng đến chúng” Nàng ta nhìn về phía cửa, khẽ cau mày và hỏi: “Hai nha dịch ở bên ngoài là do Trình đại nhân phái tới để bảo vệ chàng hả?”
Thẩm Thanh gật đầu: “Tưởng đại nhân cũng đã ở đây mấy ngày nay, nhưng hiện tại nàng ấy đã ra ngoài, lát nữa sẽ quay lại ngay!”
“Quan phủ đang lo sợ Tôn Hoài Cẩn sẽ hãm hại chàng sao?”
Thẩm Thanh sợ Kiều Phượng Nghi lo lắng, khẽ cười và nói: “Mấy ngày nay, quan phủ đã phái người đi tìm bọn họ trên núi nhưng không phát hiện bất kỳ dấu vết nào. Ta nghĩ, nhất định là bọn họ đã bỏ trốn rồi. Bây giờ, thành Tân An đang phòng thủ cực kỳ chặt chẽ và nghiêm ngặt, ai lại ngu ngốc đến mức quay lại thành để tự đâm đầu vào lưới chứ? Vì vậy, nàng không cần lo lắng đâu!”
“Mấy ngày trước, chàng vẫn còn lo lắng việc Đại Muội của Tiêu gia chôn cất mà không có quan tài. Chuyện này đã giải quyết xong chưa?”
Thẩm Thanh khẽ chép miệng và đáp: “Chẳng biết quan tài đó từ đâu đột nhiên xuất hiện nữa. Chỉ có điều, Tiêu gia nhất quyết không chịu nói quan tài kia từ đâu mà có, cho nên ta cũng không gặng hỏi thêm” Hắn nhún vai: “Dù sao thì hiện tại, Đại Muội Tiêu gia cũng không bị bỏ vào chuồng thiết thạch nữa, lòng ta cũng an tâm rồi!”
***
Khi Tưởng Tích Tích và một đội ngũ nha dịch rời khỏi phủ Tân An thì trời đã nhá nhem tối. Vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, Tưởng Tích Tích đã nhìn thấy Yến Nương đang tiến về phía mình, nàng ta lập tức mỉm cười với nàng: “Yến cô nương! Cô đến đây để tìm đại nhân sao?”
Yến Nương gật đầu và hỏi lại: “Tưởng cô nương đang muốn đến Thẩm gia phải không?”
“Theo suy đoán của Thẩm Thanh, hôm nay chính là thời cơ tốt nhất để Tôn Hoài Cẩn sống lại. Vì vậy, đại nhân muốn bọn ta đến đó để bảo vệ sự an toàn của Thẩm Thanh”
Yến Nương nhìn mặt trời đang dần buông xuống: “Hôm nay là nguyệt thực. Đến lúc đó, tất cả ánh sáng trên bầu trời sẽ bị bóng tối nuốt chửng, âm khí cũng sẽ đạt tới cực điểm. Đây quả thật là một ngày thích hợp để trở về từ cõi chết. Chỉ có điều…” Yến Nương khẽ cắn răng và mỉm cười lạnh lùng: “Thứ sống lại có lẽ chỉ là cơ thể của một con yêu quái trống rỗng, không đủ máu thịt mà thôi!”
“Yến cô nương cũng biết hôm nay là nguyệt thực sao? Lần đầu tiên ta nghe thấy cụm từ này là từ Thẩm Thanh. Khi ta còn nhỏ, cha ta luôn nói rằng mặt trăng sẽ bị Thiên Cẩu nuốt chửng. Vì vậy, mỗi khi đến ngày này, mọi người đều phải đánh trống khua chiêng để xua đuổi Thiên Cẩu. Nhưng Thẩm Thanh lại nói rằng, thật ra mặt trăng chỉ tạm thời bị che khuất ánh sáng nên mới xảy ra hiện tượng này. Chỉ có điều, Yến cô nương chỉ là một nữ tử, làm sao cô có thể hiểu biết nhiều quy luật hiếm thấy và kỳ lạ đến vậy?”
“Ta cũng chỉ nghe người khác nói, sau đó ghi nhớ cẩn thận mà thôi!” Yến Nương vỗ nhẹ vào bả vai Tưởng Tích Tích: “Cô hãy đến đó nhanh đi! Đừng để lỡ thời cơ”
Nói xong, nàng đi về phía cửa nha môn. Khi họ lướt qua người nhau, Tưởng Tích Tích thoáng dừng lại, quay đầu nhìn Yến Nương và nói: “Yến cô nương! Khi cô cải trang thành ta, không ai nhận ra thân phận thật của cô cả, chỉ có đại nhân mới có thể nhận ra cô. Chuyện này…” Tưởng Tích Tích khẽ cúi đầu, cắn nhẹ môi dưới, sau đó nhoẻn miệng cười với Yến Nương: “Thật tốt! Thật sự quá tốt!”
“Cái gì?” Yến Nương hoàn toàn tập trung vào việc hồi sinh của Tôn Hoài Cẩn cho nên nhất thời không hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời nói của Tưởng Tích Tích.
Tưởng Tích Tích chớp mắt nhìn Yến Nương, biểu cảm u ám trên mặt nàng ta suốt nhiều ngày qua cũng bị quét sạch: “Nói ra tất cả thì trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều. Trình đại nhân có thể đối xử đặc biệt với một người như vậy, ta cũng cảm thấy an tâm hơn!”
Nói xong, nàng ta không hề quay đầu lại mà lập tức đi đến chỗ đội nha dịch, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
Yến Nương nhún vai: “Nha đầu này nói chuyện chỉ thích nói một nửa, cũng không biết là học hỏi từ ai nữa”
Nàng bước nhanh vào trong nha môn, nhìn thấy Trình Mục Du đang đứng một mình trên công đường thì lập tức đi tới: “Trình đại nhân! Những người được ngài phái đi đã có tin tức gì chưa?”
Trình Mục Du xoay người và lắc đầu với Yến Nương: “Ngọn núi đó rất sâu và rộng, bên trong lại có địa hình phức tạp, vô số cổ thụ cao ngất ngưởng đến mức che lấp bầu trời. Người của ta có thể thoát khỏi nơi đó đã là may mắn rồi, huống chi bàn đến việc tìm người”
Nghe thế, Yến Nương âm thầm nghĩ: Việc đội nha dịch không phát hiện tin tức nào cũng dễ hiểu. Bởi lẽ, nàng cũng đã ra lệnh cho Hữu Nhĩ lên núi tìm người, nhưng đã nhiều ngày như vậy, hắn ta vẫn không tìm được tin tức gì. Đây thực sự là một chuyện rất kỳ lạ.
Nhìn thấy vẻ mặt bất thường của Yến Nương, Trình Mục Du đột nhiên cảnh giác: “Yến cô nương, cô đang nghĩ gì vậy?”
Yến Nương nhìn ra ngoài cửa, bầu trời đang tối dần, màn đêm chậm rãi bao phủ khắp thành Tân An. Nàng thoáng do dự, sau đó nói ra suy luận của mình: “Đại nhân! Lẽ nào mấy ngày nay, bọn họ vẫn còn trốn trong thành?”
“Thẩm Thanh cũng nghĩ như cô. Mấy ngày nay, ta đã bố trí người đi tuần tra khắp thành Tân An, nhưng mà…” Trình Mục Du khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta vẫn chưa tìm được tung tích của hai người kia”
“Thật kỳ lạ. Không có trên núi, cũng chẳng nấp trong thành. Lẽ nào bọn họ đã thực sự trốn thoát rồi?”
***
Bát đũa và thức ăn vừa được bày biện xong, trên bàn lập tức có một vài bàn tay vừa nhỏ bé vừa bẩn thỉu vươn ra. Tiêu Tiểu Muội dùng đũa gõ lên những mu bàn tay đó và nói: “Tránh ra! Tránh ra! Đây là thức ăn của đại tỷ. Tỷ ấy vẫn chưa ăn mà các ngươi đã gấp gáp rồi sao?”
“Đại tỷ… Đại tỷ không phải là đã…” Một đứa trẻ khịt mũi, tay chỉ vào quan tài ở giữa sân.
Trái tim của Tiêu Tiểu Muội đột nhiên run lên: “Hôm nay đại tỷ sẽ về nhà. Các ngươi không được phép động vào bất cứ thứ gì. Nếu không, đừng trách chiếc đũa của ta không khách khí”
Những đứa trẻ kia nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt lưu luyến nhìn thức ăn trên bàn một hồi lâu, sau đó hít thở sâu mấy hơi mới miễn cưỡng rời khỏi bàn.
Nhìn thấy Tiêu Tiểu Muội đang đứng bên cạnh bàn với dáng vẻ buồn bã và ảm đạm, Thẩm Thanh vội vàng bước tới, đưa một cái giỏ đựng đầy than tro cho cô bé và nói: “Nào! Chúng ta hãy rải đống tro này xuống sân đi! Nếu làm vậy, chúng ta sẽ biết tỷ tỷ của muội có trở về nhà hay không”
Tiêu Tiểu Muội khẽ gật đầu, nước mắt lưng tròng, cầm lấy giỏ than tro bước ra sân, sau đó cẩn thận rải than tro ở phía trong và bên ngoài bục cửa.
Kiều Phượng Nghi nhìn thấy Thẩm Thanh tay chân vụng về khiến tàn tro vương vãi khắp mặt đất nên vội vàng chạy đến giúp đỡ. Hai người cùng nhau rải tro, tạo thành một lối nhỏ, sau đó dán tiền giấy đã chuẩn bị từ trước lên một cây sào trúc, cuối cùng cắm nó dưới mái hiên của ngôi nhà nơi Tiêu Đại Muội từng sinh sống.
Tiền giấy bị gió thổi bay phát ra âm thanh xào xạc. Thẩm Thanh nở nụ cười buồn bã: “Trước kia, ta căn bản không tin những chuyện này. Ta còn nghĩ rằng, người chết tức là đã chết, thân thể hóa thành tro tàn, tan theo khói mây rồi phiêu tán theo gió, không bao giờ có thể quay trở lại nhân gian được nữa. Nhưng bây giờ, ta thà tin rằng con người vẫn còn lưu lại linh hồn sau khi chết. Như vậy, chí ít họ sẽ biết rằng trên đời này vẫn có người đang nhớ đến họ. Dù cho sau đó họ có phải bước lên Hoàng Tuyền, trong lòng cũng sẽ không cảm thấy quá cô độc”
Kiều Phượng Nghi nắm lấy bàn tay của hắn và nở một nụ cười ấm áp: “Nếu Tiêu Đại Muội nhìn thấy những chuyện mà chúng ta đã làm cho muội ấy thì nhất định sẽ rất vui mừng. Chàng hãy yên tâm đi!”
Nụ cười này khiến Thẩm Thanh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vì vậy, hắn nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay của mình lên trên mu bàn tay của Kiều Phượng Nghi, nói những lời mà hắn đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay: “Phượng Nghi! Nếu có nàng ở bên cạnh ta thì cho dù con đường phía trước có nhấp nhô và khó khăn đến mức nào, ta cũng không hề sợ hãi!”
Tuy nhiên, Kiều Phượng Nghi đột nhiên rút tay lại, cảnh giác đứng lên, nhìn chằm chằm về phía cửa: “Thẩm Thanh! Chàng có nghe thấy gì không? Hình như bên ngoài có người đang kêu cứu”