Trình Mục Du gật gật đầu, căn dặn Sử Kim ở phía sau một câu: “Số lượng người tuần tra cũng phải tăng thêm, bắt buộc phải tìm thấy bọn họ trước ngày nguyệt thực” Nói xong, hắn do dự một chút rồi lại nói với Thẩm Thanh: “Thẩm công tử, ngươi thật sự muốn đến Kiều gia mượn tiền sao? Còn chưa cưới con gái nhà người ta đã lấy tiền từ chỗ nhạc phụ, dường như không hợp lễ nghi, ngộ nhỡ bởi vì chuyện này ảnh hưởng đến hôn sự của ngươi thì có chút lợi bất cập hại”Thẩm Thanh thở dài một tiếng: “Thẩm mỗ không dám giấu đại nhân, thực ra, mấy ngày trước ta và cha của Phượng Nghi đã cãi nhau một trận đến mức mất hứng bỏ về, nếu hiện tại bảo ta đến Kiều gia mượn tiền, dù sao chăng nữa ta cũng không còn mặt mũi nào”
“Vậy ngươi định làm gì?”
Thẩm Thanh nhìn chăm chăm về phía thư phòng sau người, lúc quay đầu lại, vẻ mặt không nỡ biến thành một nụ người thản nhiên: “Gia phụ để lại một số tàng thư, cộng thêm một số sách mấy năm nay ta mua về cũng được nửa phòng rồi, ta nghĩ ngày mai sẽ đem ra chợ bán chúng đi, có lẽ có thể gom đủ tiền cho một cỗ quan tài”
Nghe thấy lời này của Thẩm Thanh, Tiêu Tiểu Muội, người vẫn luôn đứng nghe ngóng ngoài cửa kia sụt sịt mũi, khẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, bước nhanh nhẹn về phía ngoài con hẻm.
Cô bé loạng choạng bước đi trên con phố không một bóng người, nghe thấy tiếng bước chân tuần tra của nha dịch, bèn tìm một góc tường thu mình lại, bởi vì tuổi còn nhỏ lại thường xuyên thiếu ăn nên thân hình cô bé thấp bé hơn rất nhiều so với những người đồng trang lứa, vì vậy ngồi nấp trong bóng tối, mấy đội nha dịch đi qua cũng không phát hiện ra cô bé.
Nhìn thấy nha dịch dần dần đi xa, Tiêu Tiểu Muội chán nản nằm trên mặt đất, hiện tại trong đầu cô bé đều là bộ dạng trước khi chết của tỷ tỷ, tỷ tỷ quỳ trước mặt đám người, quỳ lạy van xin hết lần này đến lần khác, tỷ tỷ nói: “Tha cho muội muội ta, các người bảo ta làm gì cũng được”
Vì vậy, khi bọn họ chặt đứt cánh tay của tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ cắn chặt môi không hét lên lấy một tiếng, cho đến khi ánh hào quang của sự sống biến mất trên khuôn mặt tỷ tỷ từng chút một, tỷ tỷ cũng chỉ nhìn Tiêu Tiểu Muội, khích lệ cô bé kiên trì một chút, khích lệ cô bé chờ người đến cứu, khích lệ cô bé tiếp tục sống tốt.
Tiếng nức nở không thể kìm nén được nữa, nó liên tục trào ra từ cổ họng, Tiêu Tiểu Muội bưng lấy mặt, nước mắt chảy ra từ các kẽ ngón tay: Vì cứu mình mà tỷ tỷ đã chết, thế nhưng đến hiện tại, cô bé lại không có cách nào chuẩn bị một cỗ quan tài cho tỷ tỷ của mình, chỉ có thể để xác tỷ tỷ nằm nơi đồng không mông quạnh. Nghĩ đến đây, cô bé cảm thấy trái tim mình như bị hàng vạn con kiến cắn rỉa, đau đến không thể kìm nén. Còn có Thẩm Thanh, mặc dù hắn kiến quyết muốn mua quan tài cho tỷ tỷ nhưng cô bé biết, nửa phòng sách này gần như là cả tính mạng của hắn, hai tỷ muội bọn họ đã nhận ân huệ của hắn nhiều năm rồi, không thể đến lúc này vẫn làm khó hắn như vậy.
Vào một đêm hè mát mẻ như vậy, cô bé vừa tròn mười tuổi này thậm chí đã nghĩ đến cái chết, tương lai không còn hy vọng, cô bé không thể tiếp tục sống với sự áy náy như vậy nữa, vậy thì, có lẽ cái chết mới chính là sự lựa chọn tốt nhất, buông xuôi hết thảy, cô bé có thể giải thoát rồi.
Tiêu Tiểu Muội nhắm chuẩn vào con sư tử đá bên cạnh, nắm chặt tay lại, dùng hết sức vọt về phía trước, thân hình nhỏ bé quét một đường vòng cung giữa không trung và lao thẳng nó. Thế nhưng, đã mấy ngày không có hạt cơm nào vào bụng, hai chân cô bé mềm nhũn giống như cây bông, căn bản không có chút sức lực nào, khi còn cách con sư tử đá mấy thước, cô bé đã ngã xuống một cái “rầm”. Cô bé không bực tức, lại đứng dậy lần nữa và tiến về phía trước, nhưng chính vào lúc này, trong con hẻm bên cạnh sư tử đá đột nhiên truyền đến âm thanh sột soạt.
Một chiếc quan tài màu đen tuyền chậm rãi trượt ra khỏi con hẻm, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, nó trở nên bóng loáng, chiếu nhẹ bóng dáng luống cuống của Tiêu Tiểu Muội lên nắp quan tài.
Khóe miệng Tiêu Tiểu Muội hơi há ra, cô bé nhìn cỗ quan tài kia, ngây người một lúc lâu, sau đó mới quỳ “thịch” xuống đất, trán đập vào đường đá vang lên “thùng thùng”.
“Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nhất định là ngài đã hiển linh rồi, không nỡ để xác thịt của tỷ tỷ nằm nơi hoang vu nên đã tặng chiếc quan tài này, Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn…”
***
Khi Kiều Phượng Nghi bước vào sân của Thẩm gia, phát hiện trong bếp đang lập lòe ánh lửa, khói trắng bốc cuồn cuộn bay ra khỏi cửa, phía trong còn kèm theo vài tiếng ho dữ dội. Nàng ta sợ đến mức bỏ giỏ xuống, chạy vào trong bếp, vào phía trong mới nhìn thấy Thẩm Thanh một tay cầm xẻng cơm, một tay bịt mũi, đang dùng sức khuấy mạnh thứ gì đó trong nồi sắt.
Kiều Phượng Nghi kéo hắn ra khỏi căn bếp, Thẩm Thanh, người trước mặt nàng ta, phát hiện ra khắp người đầy mặt mình đều đã bị hun khói đến đen kịt, tóc cũng bị cháy khét mấy cụm, căn bản không nhìn ra tướng mạo ban đầu.
Kiều Phượng Nghi lắc đầu: “Thẩm Thanh, rốt cuộc là chàng đang nấu cơm hay là chuẩn bị đốt nhà đấy?”
Thẩm Thanh lại ho mấy tiếng, ho đến chảy cả nước mắt, Kiều Phượng Nghi vỗ vỗ mấy cái vào lưng hắn rồi đưa qua một bát nước, hắn uống ừng ực một hơi cạn sạch, lúc này mới thở hổn hển giải thích: “Đêm nay chính là giỗ ba ngày của Đại Muội nhà họ Tiêu, ta nghĩ đứa trẻ này lúc còn sống cũng chưa được ăn mấy bữa ngon, nên muốn làm cho con bé một bữa cơm ngon, tiễn con bé lên đường, thế nhưng… thế nhưng…” Hắn quay đầu nhìn nhà bếp bị hun khói đến đen kịt: “Bây giờ ta mới phát hiện, phụ nữ mới là người thông minh nhất thế gian, thế mà lại có thể ứng phó được với nhiều nồi niêu xoong chảo như vậy, trước đây Thẩm mỗ xem thường các nàng rồi, xin lỗi, thực sự xin lỗi”
Kiều Phượng Nghi che miệng cười khi nghe hắn nói như vậy, một góc nào đó trong lòng lại bị lời nói của hắn đâm vào rất mạnh: Người này bình thường nhìn có vẻ linh tinh, không ngờ rằng, bản chất lại ấm áp dịu dàng, để tâm đến con cái nhà hàng xóm như vậy. Nàng ta nhận lấy cái xẻng cơm trong tay Thẩm Thanh: “Mặc dù ta xuống bếp chưa được mấy lần nhưng cũng học nấu được một vài món, có lẽ sẽ không làm mất mặt phụ nữ, chàng đi theo học lỏm mấy chiêu nhé”
Căn bếp có quang cảnh hoàn toàn khác dưới bàn tay của Kiều Phượng Nghi, đầu tiên nàng ra rửa sạch những chiếc xẻng cơm đã bị Thẩm Thanh thiêu cháy, sau đó giống như ảo thuật, chưa đầy một canh giờ đã hoàn thành xong năm món ăn, màu sắc và mùi thơm đều đầy đủ. Thẩm Thanh trố mắt đứng nhìn, sau đó, không kìm lòng nổi mà vỗ tay tán thưởng nàng ta.
“Phượng Nghi, nàng thật sự rất lợi hại, ta tưởng rằng nàng mười ngón tay chưa từng dính nước mùa xuân, không ngờ, nấu ăn lại ra dáng như vậy”
Kiều Phượng Nghi xúc món cá chép kho cuối cùng vào đĩa, liếc nhìn hắn một cái: “Ta chưng từng nấu ăn nhưng ăn một chút, nhìn một cái cũng đại khái biết được chế biến như thế nào” Nàng ta dừng lại một chút rồi hắng giọng: “Vì vậy, nếu sau khi kết hôn chàng không thuê nổi người hầu cũng không cần lo lắng, cơm ta nấu, chí ít cũng không đói chết ai”
Miệng Thẩm Thanh nói “đúng, đúng”, cuối cùng đột nhiên cảm thấy lời nói của nàng ta dường như có chỗ nào đó không đúng, thế là, có chút ngỡ ngàng mà ngẩng đầu lên: “Ý nàng là, cho dù ta có đến tìm Triệu tiên sinh, cho dù sau này ta sống thảm hại hơn nữa, nàng vẫn muốn gả cho ta?”
Kiều Phượng Nghi quay đầu nhìn hắn, trong mắt có sự dịu dàng hiếm có: “Ta đã qua một lần đò rồi, đối phương có đáng để gả cho hay không, đương nhiên ta biết cách phân biệt”