Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến từng trận ồn huyên náo, trong số có giọng nói của Thẩm Thanh, nghe thấy vậy, Trình Mục Du vội vàng đi về phía ngoại viện, Tưởng Tích Tích và Sử Kim đi theo sau lưng hắn, cùng nhau ra khỏi cửa việnKhi bước ra ngoài, nhìn thấy mấy người đang náo loạn ầm ĩ ở trong con hẻm chật hẹp, người đi đầu là một người đàn ông trung niên, hắn ta ôm một cuộn chiếu rơm, phía trong chiếu rơm lờ mờ lộ ra một đôi chân xanh xao, gầy guộc. Phía sau hắn ta, một cô bé đang bổ nhào xuống đất, ôm lấy mắt cá nhân của người đàn ông, khóc không thành tiếng. Mà Thẩm Thanh cũng kéo lấy tay áo của người đàn ông kia, miệng tranh cãi: “Tiêu đại ca, ta nhất định có thể gom được tiền mua một cỗ quan tài cho Đại Muội, con bé đã chết thảm như vậy rồi, huynh còn vứt con bé ở Thiết Thạch Lan trần truồng như vậy, sao nỡ nhẫn tâm chứ”
Người đàn ông trung niên bị kéo đến mức không nhúc nhích được, hắn ta nhắm mắt lại, nước mắt lăn theo đường cong của những nếp nhăn trên mặt rồi chậm rãi từ cằm rơi xuống: “Đều tại ta không tài cán gì, lúc còn sống đến bữa cơm no cũng không thể cho con bé ăn được mấy bữa, sau khi chết cũng không mua nổi một cỗ quan tài, con gái ngoan, con đừng trách cha, kiếp sau tìm một gia đình tốt mà đầu thai vào, đừng nhìn nhầm nữa”
“Tiêu đại ca…”
“Thẩm công tử, công tử cũng đừng giấu ta nữa, vì cuộc hôn sự này, tiền của công tử cũng không còn bao nhiêu, sau khi kết hôn còn nhiều việc công tử phải dùng đến tiền, công tử để ta đem nó đi đi, con nhà nghèo, sống không hưởng được phú quý, chết cũng đừng mong cầu nữa”
Thấy hắn ta vẫn khăng khăng muốn đi, Thẩm Thanh hạ quyết tâm, không thèm nghĩ ngợi mà buột miệng nói: “Ta có thể đến Kiều gia mượn một ít bạc, ngày mốt, không, ngày mai, ngày mai có thể mang đến đây cho huynh, huynh tin ta một lần đi, xin huynh đấy, Tiêu đại ca”
Bước chân của người đàn ông dừng lại, hắn ta quay đầu lại: “Thẩm công tử, công tử… công tử không nhất thiết phải như vậy…”
“Nếu không phải do ta, con bé cũng sẽ không chết, huynh cứ coi như để ta yên lòng, cho ta cơ hội trả nợ đi”
Người đàn ông còn đang do dự, lúc này, Trình Mục Du nắm bắt chuẩn thời cơ tiến đến, vỗ vỗ vai của hắn ta: “Tiêu Diệc, ngươi đừng làm khó hắn nữa, ta sợ nếu ngươi để đứa trẻ ở Thiết Thạch Lan, hắn còn phải đích thân đến chuyển về, chuyện quan tài, Thẩm Thanh nhất định có thể giải quyết, ngươi hãy đưa đứa trẻ về trước và đợi tin tức của hắn”
Huyện lệnh đại nhân đích thân thuyết phục, đương nhiên Tiêu Diệc không tiện nói thêm gì nữa, hắn ta ôm cuộn chiếu rơm kia, nhìn về phía Thẩm Thanh với vẻ bán tín bán nghi, bước đi nặng nề hướng về phía nhà mình.
Nhìn thấy hắn ta và bọn trẻ bước vào nhà, lúc này Thẩm Thanh mới lau mắt, hắng giọng hành lễ với Trình Mục Du: “Đại nhân, không biết lần này ngài đến đây tìm Thẩm mỗ là có chuyện gì?”
Trình Mục Du liếc nhìn thân hình gầy gò của hắn: “Vào trong rồi nói”
Sau khi mấy người bước vào sân nhà họ Thẩm, Trình Mục Du nhìn Thẩm Thanh chằm chằm: “Ta cố tình tới đây để nhắc nhở ngươi, gần đây nhất định phải vô cùng cẩn thận, người nhà họ Hồ vẫn chưa quy án toàn bộ, tên Tôn Hoài Cẩn kia cũng đã rời khỏi vạc đồng, bọn họ có khả năng làm hại ngươi bất cứ lúc nào”
Thẩm Thanh nhíu mày: “Tại sao bọn họ lại hận ta như vậy? Không chỉ giết chết Nhị Hỉ mà còn giết Đại Muội của Tiêu gia”
“Người của Hồ gia vốn đã không giống người thường, bao năm qua, cả nhà bọn họ sống chỉ với một mục đích là muốn hồi sinh Tôn Hoài Cẩn, tin tưởng mù quáng đến đáng sợ, bọn họ nghĩ là ngươi tiết lộ chuyện của Tôn Hoài Cẩn với quan phủ, vì vậy vô cùng căm hận ngươi, cộng thêm hiện tại Hồ gia lại chết mất mấy người, món nợ máu này phỏng chừng cũng được quy cho ngươi rồi. Vì vậy, ngày nào mà bọn họ chưa quy án thì ngươi phải càng đề phòng ngày đó, ta cũng sẽ cử người đến phủ ngươi, bảo đảm an toàn cho ngươi”
Thẩm Thanh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn ôm chiếc mô hình hỗn thiên nghi trong viện kia vào lòng, nhẹ nhàng di chuyển những nan tre trên đó: “Đại nhân, ta có một ý tưởng, hai ngày nữa là ngày nguyệt thực, nếu đoán không nhầm thì hôm đó, chính là ngày hồi sát của Tôn Hoài Cẩn, theo cách nói của Kinh Phật, ngày hồi sát là ngày sau ngày kỵ ba lăm ngày, đến lúc đó, linh hồn vẫn đang giai đoạn trung hữu chưa đầu thai sẽ dễ sống lại nhất. Mà ngày đó, cũng trùng hợp là ngày giỗ ba ngày của bé gái nhà họ Tiêu, ta nghĩ, người của Hồ gia cố ý chọn cái ngày tối đen như mực đó để hồi sinh cho Tôn Hoài Cẩn”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Nếu muốn khiến cho một người sống lại, hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng. “Bát Sách” có ghi chép, vào thời Tây Tấn, có một người tên là Tử Tu, bởi vì vợ mất mà không thể nào vui vẻ an lạc được, thế là hắn ta bèn dùng rất nhiều cách để làm cho vợ mình sống lại và hắn ta đã thành công. Có một tối, hắn ta nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trang điểm trước gương, bóng lưng giống hệt với vợ mình, trong lòng Tử Tu mừng vui khôn xiết, hắn ta bèn bước tới mở cửa sổ để ánh trăng chiếu vào trong phòng, muốn nhìn rõ nàng ta hơn một chút, ai ngờ khi ánh trăng chiếu vào thân hình người phụ nữ, nàng ta lại bật khóc hu hu, miệng nói: Diêm Vương thấy chàng nhớ vợ da diết, bị cảm động bởi thành ý của chàng nên đã đặc biệt hạ lệnh cho ta hoàn hồn về nhân gian, có điều ông ấy căn dặn, hồn về dương gian, hai canh giờ không được phép nhìn thấy ánh sáng bầu trời, nếu không cho dù là Ngọc Hoàng Vương Mẫu cũng không thể cứu vãn. Nói xong câu này, linh hồn dần biến mất, dù cho Tử Tu có kêu gào thế nào cũng không quay trở lại nữa”
“Vì vậy ngày nguyệt thực vào hai ngày sau chính là thời cơ tốt nhất để khiến Tôn Hoài Cẩn sống lại?”
Thẩm Thanh gật đầu: “Vào ngày nguyệt thực, không chỉ toàn thiên hạ tối đen như mực mà linh hồn của những người bị Tôn Hoài Cẩn giết chết cũng sẽ tụ tập lại trong cơ thể của ông ta, từ đó khiến cho khả năng sống lại của ông ta lớn hơn lúc nào hết, vì vậy người của Hồ gia đã khổ cực chờ đợi nhiều năm như vậy chính là để nắm bắt được thời cơ tốt nhất này”
Trình Mục Du cau mày: “Vì vậy việc quan trọng nhất bây giờ là phải bắt được Tôn Hoài Cẩn và đứa trẻ còn lại kia của nhà họ Hồ, có điều người được phái cử đi đã tìm kiếm mấy ngày trong núi rồi mà vẫn chưa tìm được tung tích của bọn họ, thật sự không biết hai người này rốt cuộc đang trốn ở đâu”
“Nếu không có trong rừng, đại nhân thử nghĩ xem, có phải bọn họ đã vào trong thành rồi không?”
Tưởng Tích Tích nghe một hồi lâu, cuối cùng cũng có thể chen lời vào: “Dẫn theo một con quái vật chưa được hồi sinh vào trong thành? Chuyện này không khả thi cho lắm nhỉ?”
Thẩm Thanh sờ cằm: “Ta cũng không biết bọn họ làm thế nào, nhưng theo quan sát của ta, người của Hồ kia có vẻ rất có thành kiến với quan phủ, lúc trước khi Hồ Tĩnh vứt bỏ thi thể của Vương Thành, thậm chí còn cố ý lựa chọn thời gian đang đi tuần tra ban đêm, chính là để diễu võ dương oai trước mặt quan phủ, cộng thêm những gì Trình đại nhân nói, người Hồ gia vô cùng cực đoan, vì vậy ta nghĩ, bọn họ nhất định sẽ lựa chọn thành Tân An làm nơi hoàn thành nghi thức quan trọng nhất này”
Những lời này của hắn khiến Tưởng Tích Tích giật mình trong lòng, nàng ta nắm chặt tay: “Cũng không biết vật tế cuối cùng mà ông ta chọn trúng là ai? Theo tính cách chỉ cần trừng mắt cũng phải báo thù của bọn họ…” Nàng ta dừng lại một chút, nhìn Thẩm Thanh đang mặt ủ mày chau trước mặt một cái rồi xoay người nói với Trình Mục Du: “Đại nhân, hay là, ta cũng ở lại bảo vệ Thẩm công tử, có thêm người cũng yên tâm hơn một chút”