Tân An Quỷ Sự

Chương 346: Làm bạn

Chương Trước Chương Tiếp

Cánh tay tái nhợt cứng đờ, dài ngắn không đồng đều, lúc dùng lực cũng không cân đối, cho nên lúc nó bò trông có vẻ rất quái dị, tuy tốc độ không chậm nhưng lại lắc lư tập tễnh, rất là buồn cười. Nhưng dù vậy, nó vẫn đi theo sau cậu bé, dọc theo đường núi gập ghềnh, cố sức mà bò về phía căn nhà có ánh nến phía trước“Cốc cốc cốc” Cửa bị gõ vang.

Người trong nhà ra mở cửa, nhìn thấy là một đứa trẻ thì có chút giật mình. Vì giờ đêm đen thăm thẳm, núi sâu rừng già, một đứa trẻ năm sáu tuổi lại cô đơn chiếc bóng đứng ở ngoài cửa, thực sự có chút không hợp với lẽ thường.

“Nhóc con, sao cháu lại vào núi một mình thế này?”

Cậu bé ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt là một nụ cười suy yếu lại có chút tà khí: “Hiện tại thì một mình, nhưng mấy ngày nữa thì không phải rồi”

Người trong viện còn chưa hiểu ý của cậu là gì thì một cơn gió lạnh thổi qua, một bóng đen đột nhiên vọt ra từ phía sau cậu rồi nhào đến hắn.

Sau khi dật cánh tay đẫm máu từ thi thể cuối cùng xuống, thứ giống con rết kia rên lên, nó quẫy đầu, tám đôi tay dán trên mặt đất im lặng bất động.

Cậu bé đi dạo trong sân vài vòng. Cậu dừng bên một cái quan tài bên tường, cậu đá cái quan tài kia mấy cái, vừa đá vừa cười nhạo: “Ông già nhà này thật biết nghĩ xa, còn sớm mà đã chuẩn bị quan tài cho mình. Chẳng qua chắc chắn ông ta không ngờ rằng, có quan tài nhưng lại chẳng có ai liệm thi, hạ táng cho ông ta, thật là buồn cười”

Đồ vật phía sau phát ra một chuỗi tiếng kêu kỳ quái. Cậu bé quay đầu lại, nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, sau đó trên mặt cậu lộ vẻ bừng tỉnh: “Ta hiểu rồi, giờ thì Thẩm Thanh kia sẽ không thể trốn thoát”

***

Khi Sử Kim đi vào sân trong, Tưởng Tích Tích đang đứng dưới một gốc cây hợp hoan, nàng ta ngây người nhìn trùm hoa hợp hoan đỏ rực, ngẫu nhiên có cánh hoa rơi xuống, dừng trên đỉnh đầu nhưng nàng ta vẫn đứng ngẩn ngơ, giống như cô gái trong bức tranh.

“Đại nhân đang ngủ à?” Sử Kim sợ làm nàng ta giật mình, bèn đè thấp giọng hỏi một câu.

Tưởng Tích Tích lấy lại tinh thần trả lời: “Ừ, ngài ấy ngủ rồi. Ngài ấy và Yến cô nương vào núi tìm suốt hai ngày nên thân thể cực kỳ mệt mỏi, về đến nơi đã đi nghỉ ngơi”

Sử Kim “Ồ” một tiếng, hắn ta gãi đầu chuẩn bị rời đi, nhưng mới vừa đi được hai bước đã bị Tưởng Tích Tích gọi lại.

“Sử đại ca, trong khoảng thời gian ta không ở đây, trong phủ có xảy ra chuyện gì không?”

Nghe nàng ta hỏi thế, Sử Kim lại đi trở về, hắn ta tìm tư thế thoải mái mà đứng, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Mấy ngày cô đi cũng xảy ra nhiều việc, đại nhân suốt ngày bôn ba đi lại giữa Biện Lương và Tân An, hai huynh đệ bọn ta cũng sốt ruột, một bên đề phòng những người triều đình phái tới, một bên lại lo lắng công tử Vu gia kia thật sự cưới cô, còn có…”

“Sử đại ca” Tưởng Tích Tích cắt ngang lời hắn ta: “Điều ta muốn hỏi chính là giữa Yến cô nương và đại nhân có xảy ra việc gì không”

Sử Kim sửng sốt, chớp mắt mấy cái: “Chuyện cô đi đất Thục, đại nhân chỉ nói cho hai huynh đệ chúng ta, lại bảo chúng ta không được nói với người khác. Lúc ấy ta cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì cứ vài ngày là mấy người triều đình phái tới lại đến thăm phủ một chuyến. Bọn chúng miệng thì nói là để thương lượng hôn sự, nhưng kỳ thật chính là đến giám thị cô. Nếu cô rời khỏi Tân An thì khi bọn chúng đến, chúng ta phải giải thích thế nào đây? Lúc ta đi hỏi đại nhân thì ngài ấy chỉ cười nhạt nói là đã có tính toán. Ngày hôm sau ta dậy thật sớm, bởi vì cô không ở đây nên ta nghĩ định thay cô đưa Tấn Nhi tới thư viện, nhưng còn chưa đến phủ thì đã thấy một người phụ nữ đang dắt tay Tấn Nhi, đi xuống từ trên thềm đá, mà đại nhân thì đứng ở cửa, nhìn theo hai người bọn họ rời đi”

“Người phụ nữ đó là ai?”

“Là cô” Sử Kim lộ ra một nụ cười gian xảo.

“Ta?”

“Người đó giống cô y như đúc, nếu không phải cô thì là ai?”

“Sử đại ca, huynh nghiêm túc chút đi” Tưởng Tích Tích có chút nóng nảy.

Thế là Sử Kim cười nói: “Lúc ấy ta cũng bị hù nhảy dựng, nhưng Tấn Nhi lại lè lưỡi với ta, rồi chỉ chỉ cánh tay người kia, dùng khẩu hình nói hai chữ: Yến Nương”

Tưởng Tích Tích bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra mấy ngày nay Yến cô nương vẫn luôn giả dạng thành ta…”

“Nói đến cũng kỳ quái, tuy thân hình của hai người các cô tương tự, nhưng về diện mạo thì,” hắn ta nhìn thẳng vào mặt Tưởng Tích Tích đánh giá tỉ mỉ sau đó trịnh trọng đưa ra kết luận: “Xét về diện mạo thì Yến cô nương vẫn xinh đẹp hơn chút, nhưng bất kể là nha dịch trong phủ hay mấy người triều đình phái xuống đều không nhận ra nàng ấy. Ngay cả ta, nếu không có Tấn Nhi nhắc nhở thì cũng không thể nhận ra đó là Yến cô nương” Sử Kim lắc đầu: “Nhưng mặc kệ thế nào, nàng vẫn luôn giả trang thành cô, ở lại trong phủ Tân An. Mãi cho đến khi Vu gia xảy ra chuyện, người của triều đình rút về thì nàng ấy mới rời đi”

Nghe thấy Sử Kim khen Yến Nương đẹp hơn mình, trong lòng Tưởng Tích Tích đột nhiên run lên, một cỗ cảm giác nói không nên lời ập vào ngực nàng, trong chua xót lại xen lẫn đau đớn, làm cả người nàng ta khó chịu, thật lâu đều không thể bình tĩnh lại.

“Vậy trong khoảng thời gian Yến cô nương ở phủ Tân An, có từng… có từng xảy ra chuyện gì không?”

Sử Kim cau mày, đôi mắt nhìn trời suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng thì xua tay đáp: “Không có, chỉ bình đạm sớm chiều làm bạn với đại nhân và Tấn Nhi thôi, không có gì ghê gớm”

“Bình đạm, sớm chiều làm bạn” Trong lòng nàng ta tinh tế cảm nhận tám chữ này, đang nghĩ thì đôi mắt đột nhiên chua xót, vành mắt nhất thời phiếm hồng.

Sử Kim chưa bao giờ thấy Tưởng Tích Tích như vậy, Tưởng đại nhân trong lòng hắn ta từ trước đến nay đều mạnh mẽ oai phong, làm người phóng khoáng, hào phóng, nhưng giờ nàng ta lại lộ ra thần thái mềm yếu của cô gái trước mặt hắn ta thế này khiến hắn ta sợ hãi. Trong lúc nhất thời hắn ta đi cũng không được, ở lại cũng không xong, thầm suy nghĩ không biết mình đã nói câu nào khiến nàng ta sắp khóc thế kia.

Cũng may lúc này, có người giúp hắn ta giải vây. Trình Mục Du đẩy cửa phòng, bước ra, thấy hai người bọn họ thì cất giọng khàn khàn hô một tiếng: “Vừa lúc hai người đều ở đây, vậy cùng ta đến chỗ Thẩm Thanh đi. Ta muốn dặn dò hắn đôi điều”

Nghe thấy giọng Trình Mục Du, Tưởng Tích Tích vội xoa khóe mắt, cùng Sử Kim nói “Vâng”, rồi đi theo sau Trình Mục Du ra khỏi phủ Tân An.

Cửa lớn của Thẩm gia mở rộng, trong viện lại không có ai, ba người tìm quanh một vòng, vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Thanh đâu.

“Chẳng lẽ hắn tới Kiều gia?” Tưởng Tích Tích nhìn ngôi nhà quạnh quẽ, lẩm bẩm.

“Cha, cha, cầu xin cha, xin cha đó, đừng đưa tỷ tỷ đến Thiết Thạch Lan…”

“Tiêu đại thúc, hiện tại còn chưa qua đầu thất*, ngươi cho ta chút thời gian để ta nghĩ biện pháp”

(*) Đầu thất: lễ cúng 7 ngày đầu sau khi chết.

“Biện pháp? Mấy ngày nữa thì thi thể đã thối rữa rồi, còn không bằng để ta đưa cô ấy đi ngay bây giờ, ít nhất còn có chút thể diện”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)