“Cô ấy chính là nhân súc sao? Cô ấy chưa chết à?” Trình Mục Du mừng thầm trong lòngYến Nương ảm đạm lắc đầu: “Lễ hiến tế đã hoàn thành,” nàng ngoảnh đầu nhìn cái đỉnh đồng đằng sau. Trình Mục Du nhìn theo, gần đó cũng có một khối xác chết nho nhỏ, tuổi không lớn lắm, chẳng qua cô bé đã không còn hai cánh tay, nhìn vô cùng nhỏ gầy, yếu ớt.
“Đám súc sinh này, ngay cả trẻ nhỏ cũng không tha” Trình Mục Du nắm chặt tay, gân xanh trên cổ nổi lên, hắn đi tới đá vào cái đỉnh đồng kia: “Thứ bọn chúng muốn hồi sinh ở trong đây à?” Nghĩ xong hắn lại lắc đầu: “Nhân số không đúng, đồ đệ gù lưng của Tôn Hoài Cẩn đâu?”
“Lúc ta tới thì phát hiện đứa nhỏ này bị treo trên ngọn cây nên đã cứu con bé xuống dưới, đồng thời phong ấn đỉnh đồng kia, không cho thứ đó ra ngoài. Nhưng từ đầu đến cuối ta đều không nhìn thấy những người khác”
Trình Mục Du ngẩn ra, hắn lập tức trở nên khẩn trương lên. Hắn nhớ tới vừa nãy có thứ ở trong sương mù dày đặc kia bám sát vào lưng mình rồi ngay lập tức biến mất, mang đến cho hắn một trận hàn ý lạnh lẽo.
“Yến cô nương, thứ bên trong đỉnh đồng này thực sự là hắn sao?”
“Hộc… Hộc…”
Đỉnh đồng hơi rung động, tiếng hít thở bên trong càng ngày càng nặng nề, chính vì nghe thấy bên trong có vật còn sống nên Yến Nương mới không chút do dự phong ấn nó lại. Nhưng thứ bên trong thật sự là Tôn Hoài Cẩn sao?
“Rầm”.
Đỉnh đồng bị Yến Nương đá đổ trên mặt đất, cái nắp bắn ra, lăn mấy vòng trên mặt đất lầy lội mới dừng lại.
Bên trong đỉnh tối đen, sương trắng lượn lờ, hai người ngừng thở yên lặng mà đến gần nó, ánh mắt của họ đều nhìn chằm chằm vào bên trong.
Chợt, một đôi tay tràn đầy gân xanh, chậm rãi vươn ra mò mẫm xung quanh, chúng nắm lấy cỏ cây trên mặt đất, gian nan kéo cả cơ thể chui ra khỏi đỉnh đồng.
Một ông lão tầm khoảng bảy mươi gian nan chống lưng đứng dậy, ông ta vỗ vỗ bùn đất trên tay rồi quay sang cười khà khà với hai người. Ông ta cười đến nỗi thân thể già nua kia đều run rẩy theo.
“Chúng ta bị lừa rồi, xem ra Tôn Hoài Cẩn đã bò ra từ trong đỉnh” Trình Mục Du nghiêm mặt nói.
“Ngươi dám lừa ta?” Yến Nương hận đến nghiến răng, năm ngón tay thon dài túm lấy cổ ông lão kia, thẳng cho đến khi xương cốt ông ta vang lên kẽo kẹt, mặt ông ta đỏ lên, cánh tay vùng vẫy lung tung. Lúc ông ta nghĩ mình sắp bị bóp chết thì bàn tay bóp cổ ông ta chợt lỏng ra, ông ta ngửa về sau, ngã ngồi trên mặt đất.
“Nói xem, vì sao đạo sĩ kia muốn giết Tôn Hoài Cẩn, ta không tin hắn làm vậy vì cứu thiên hạ chúng sinh” Giọng nàng vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn.
Ông lão thở hồng hộc rồi phát ra một tiếng hừ lạnh thật dài: “Đương nhiên hắn không phải vì thiên hạ chúng sinh. Nói đi cũng phải nói lại, hắn chính là thèm mấy chục mạng người trong tay sư phụ ta. Chuyện ác hắn đã làm còn vượt xa sư phụ kìa. Các ngươi nhìn vết sẹo trên cổ hắn thì biết. Nó to như thế, tất cả đều là dấu vết oan hồn lưu lại. Nếu hắn không nghĩ mọi cách giúp mình tục mệnh thì không biết đã sớm chết mấy trăm lần”
Trình Mục Du vừa nghĩ một chút đã hiểu ra ngay, hóa ra đạo sĩ kia thật sự không giống như mình đã nghĩ. Đạo sĩ giết Tôn Hoài Cẩn không phải vì tế thế cứu dân, mà là vì tranh đoạt khối thịt béo trong miệng Tôn Hoài Cẩn. Trách không được vừa nãy Yến Nương lại tức giận như vậy, hóa ra là vì mình đã nhìn lầm.
“Ta sớm đã nhìn ra, đám quan lại các ngươi mặt ngoài đều ra vẻ đạo mạo tươi đẹp nhưng bên trong còn không bằng chúng ta. Trên tay các ngươi cũng đều dính đầy máu tươi” Ông lão khàn giọng cười lạnh.
“Ngươi căm hận quan phủ, cho nên mới cố ý đặt thi thể Vương Thành ở trên đường lớn nhằm thị uy với quan phủ sao?” Trình Mục Du nhíu mày: “Từ từ, ý của ngươi là, đạo sĩ kia cũng là người của quan phủ sao?”
“Đương nhiên, trên eo hắn có treo…” Lời còn chưa dứt thì đầu ông ta đột nhiên gục xuống như không có xương, hiển nhiên cổ ông ta đã bị Yến Nương vặn gãy.
Trình Mục Du chấn động, hắn quay đầu nhìn Yến Nương, phát hiện một tay nàng nắm cổ ông lão kia, đôi mắt lại đang nhìn mình. Ánh mắt của nàng rất thản nhiên, không chút nào che giấu.
Hai người cứ thế nhìn nhau trong chốc lát, Trình Mục Du chủ động tránh giao tiếp ánh mắt với nàng. Giờ không phải lúc miệt mài theo đuổi chuyện này, hoặc phải nói là thời khắc này hắn đã ý thức được bí mật phía sau nàng phức tạp và trầm trọng hơn hắn nghĩ nhiều. Chính hắn cũng không rõ lắm, đến ngày mặt trời hé rạng, chân tướng phơi bày thì hắn có thể thừa nhận nổi hay không.
“Đại nhân” Yến Nương ném thi thể ông lão sang một bên, chậm rãi đi đến bên người Trình Mục Du: “Ngài không muốn hỏi ta cái gì sao?”
Trình Mục Du nhìn nàng, tâm tình phức tạp. Nhưng chỉ trong nháy mắt, một nụ cười nhàn nhạt nở trên khuôn mặt anh tuấn, hắn chậm rãi thả lỏng: “Cô nương làm vậy tự nhiên là có lý do của riêng mình, thấy ác nhân không được chết già cũng khiến Trình mỗ an tâm rồi, chỉ là,” như nghĩ tới cái gì đó, đôi mày rậm của hắn lại nhíu lại: “Có một người của Hồ gia chạy thoát”
“Vẫn còn một người?”
“Cháu trai của ông lão này, con trai của Hồ Tĩnh, thằng bé chạy mất cùng Tôn Hoài Cẩn rồi”
***
Trên con đường núi hẹp hòi quanh co khúc khuỷu, khung cảnh xung quanh âm trầm đáng sợ. Mặt trăng bị mây đen bao phủ, chỉ lộ ra chút ánh sáng mơ hồ sau tầng mây dày. Gió nhẹ nhàng lướt qua ngọn cây, phát ra từng đợt tiếng xào xạc trầm thấp làm nổi bật thêm cho màn đêm yên tĩnh.
Có một bóng hình nho nhỏ đang cúi đầu đi đường. Đó là một đứa trẻ để tóc trái đào, đỉnh đầu buộc có hai búi tóc tròn trịa, dáng người hơi mập. Trên gương mặt mập mạp có đôi mắt to lấp lánh, giống như đứa bé trong tranh tết, vô cùng đáng yêu. Chẳng qua, trên chân cậu bé dính đầy cỏ và bùn, đế giày bên phải cũng mòn một nửa, vừa nhìn là biết đã trải qua một đoạn đường dài và đi đường núi thật lâu.
Phía trước có mấy ánh đèn to bằng hạt đậu, gió đêm thổi qua nên thỉnh thoảng lập lòe vài cái. Cậu bé nhìn mấy ánh đèn dầu kia, khóe miệng nhếch lên tạo ra một nụ cười quỷ quyệt. Cậu quay đầu nhìn đám cây cối bên cạnh rồi nhẹ nhàng hô một tiếng: “Phía trước có hộ dân sinh sống”
Trong bụi cỏ truyền ra một trận sột soạt, ngay sau đó, một cánh tay tái nhợt thò ra. Năm ngón tay cuộn lại lại duỗi ra, đầu ngón tay mò mẫm thăm dò trên đường núi lầy lội vài cái rồi lại bò đến gần cậu bé.
Mặt trăng cuối cùng cũng phá tan được sự trói buộc của tầng mây, nhưng vừa mới ló đầu ra đã bị một màn quỷ dị phía dưới làm cho sợ tới mức lùi về một lần nữa: Một thứ giống như con rết đang đi theo bên chân một đứa trẻ, nó tập tễnh bò trên đường núi. Nhưng cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện nó không phải rết, bởi vì hình thể của nó lớn hơn con rết rất nhiều, thân thể lớn bằng một người trưởng thành, giống như một miếng thịt bị da người bọc lại một cách thô ráp. Đầu của nó như một ông lão râu tóc bạc trắng, da mặt nhăn như quả óc chó, khóe miệng nhếch đến tận lỗ tai, tạo thành một nụ cười quỷ dị. Thứ ở hai bên thân thể đang giúp nó bò cũng không phải chân rết mà là tám đôi tay.