Tân An Quỷ Sự

Chương 344: Đấu sức

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi im lặng một lúc lâu, Yến Nương mới bật ra một tiếng “phụt” đầy giễu cợt: “Ngài cho rằng ta sẽ tin lời ngài à?”“Tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, cô nương tự mình cân nhắc là được rồi. Ta chỉ đang nhắc nhở cô nương rằng đừng làm thêm một chuyện khiến bản thân hối hận cũng không còn kịp nữa”

“Chuyện của ta ngài biết được bao nhiêu chứ?” Giọng nói của Yến Nương vừa lạnh lùng vừa nhẹ bẫng, sự uy hiếp bên trong không thể rõ ràng hơn được nữa.

“Tất cả chỉ là suy đoán của ta mà thôi. Từ phản ứng ban nãy của cô, ta có thể đoán được cô rất hận đạo sĩ kia, ta cũng đoán được giữa ông ta và cô còn có một mối huyết thù chưa giải quyết, nhưng nếu như ta dám nói ra ngay trước mặt cô, ta cũng không sợ rằng cô sẽ ra tay với ta”

“Trình đại nhân, người thông minh thường sẽ chết thảm hại. Đây là nơi rừng hoang núi thẳm, lại có vài kẻ đáng nghi đang ở cùng với chúng ta. Cho dù ta có giết ngài, ta cũng có thể đổ tội lên đầu mấy kẻ đó. Dù sao, chúng ta cũng sẽ không thể nào sống sót bước ra khỏi khu rừng này được” Nàng âm u nói.

Trình Mục Du cười rất thoải mái: “Chết ở đây cũng không tệ, núi cao sông dài, thanh tĩnh, ta cầu còn không được nữa là” Nói xong, hắn phát hiện ra người phía sau không động đậy nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút chột dạ, khi nghĩ rằng nàng đã thật sự nảy sinh ý định giết chóc. Ngay khi hắn định quay đầu lại, Yến Nương khẽ “hừ” một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nín thở tập trung lắng nghe điều gì đó.

Trình Mục Du vểnh tai lên, hắn cũng nghe thấy ở khu rừng phía sau vách núi truyền đến tiếng ngâm nga thâm thấp, bên trong còn xen lẫn tiếng than khóc thê lương, người đứng đầu đang lẩm bẩm cái gì, hắn cũng không hiểu, nhưng cũng có thể cảm giác nhận được đó là thứ vô cùng đen tối và xấu xa.

Cùng với những tiếng động kỳ dị đó, mọi thứ trong núi rừng dường như trở nên yên tĩnh, chim chóc và ve sầu cũng đã biến mất, thậm chí ngay cả gió cũng ngừng thổi. Toàn bộ núi rừng giờ phút này đang bị tử khí nhấn chìm, trời đất dường như hòa vào làm một, trở thành sự hỗn độn thời tiền sử lại.

“Không ổn rồi, chúng ta đã chậm một bước rồi, nhân súc đã được dùng để hiến tế rồi” Yến Nương thấp giọng thở dài, đám mây u sầu ở giữa hai lông mày ngưng tụ lại với nhau, nàng nhìn vào sâu trong khu rừng rậm, vóc dáng mảnh khảnh giống như một bức tượng vắng lặng và tuyệt đẹp.

Theo tiếng thở dài của nàng, tơ nhện trượt xuống khỏi cơ thể hai người và chất thành một lớp dày trên mặt đất.

Nhìn thấy tơ nhện đã buông lỏng, Yến Nương không nói lời nào, bay vòng qua vách núi chạy về phía rừng rậm, Trình Mục Du nhặt thanh trường kiếm trên mặt đất rồi chạy theo sát sau lưng nàng, nhưng còn chưa chạy được vài bước, đã nhìn thấy từ trong rừng cây phun ra một màn sương mù dày đặc, che cả trời đất, che cả bầu trời và mặt trăng, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bao phủ kín mít toàn bộ núi rừng, ngay cả vầng trăng trên đầu cũng không nhìn thấy được nữa.

Sương trắng lạnh đến mức bức người, vừa chạm vào da thịt đã dính sát vào trên đó, nhanh chóng ngưng tụ thành một tầng sương trắng.

Trình Mục Du nhớ ra điều gì đó, bên cạnh hố sâu chôn vô số xương của trẻ con trên núi Khâu Hưng, hắn cũng đã từng gặp phải loại sương mù quái dị này, tử khí nặng nề, lạnh lẽo đến thấu xương, không giống như sương gió, mà giống như một oan hồn không cam tâm bước vào vòng luân hồi.

Tuy nhiên, trong hố đó đã có hàng trăm đứa trẻ bị chôn vùi, lẽ nào số người mà Tôn Hoài Tân dùng để kéo dài sự sống cũng phải lên tới vài trăm sao?

Nghĩ đến đây, cơn tức giận chợt dâng trào trong lòng hắn, hắn thủ thanh trường kiếm trước mặt, bước chân vững vàng đi về phía rừng sâu.

Tiếng kêu khóc không cam tâm văng vẳng bên tai, giọng nói này giống như một con rắn băng giá, chui vào lỗ tai của Trình Mục Du, khiến màng nhĩ của hắn chấn động ầm ầm, không còn nghe thấy những động tĩnh khác nữa. Trước mặt hắn là một màn sương trắng dày đặc không thể xóa mờ, càng lúc càng tích tụ nhiều hơn, giống như một đôi bàn tay to màu trắng che khuất tầm mắt của hắn, hoàn toàn bịt kín tầm mắt của hắn lại.

Trình Mục Du ổn định tinh thần, nâng kiếm lên quẹt một cái qua bên cạnh, mặc dù không nghe thấy không nhìn thấy, nhưng hắn cảm giác được thứ gì đó, nó đang ẩn hiện trong màn sương mù dày đặc, mang ác ý và đang nhìn chằm chằm vào bọn họ như hổ đói.

“Soạt” Có thứ gì đó đập vào lưng hắn rồi nhanh chóng chạy qua, Trình Mục Du quay phắt đầu lại, lưỡi kiếm chạm vào cơ thể nó, suýt chút nữa là đã đâm trúng vào nó rồi. Nhưng đúng lúc này, một luồng gió từ trên đỉnh đầu rơi xuống, một thứ nặng nề và sắc bén từ trên trời rơi xuống, chém thẳng vào đầu hắn.

Quay người sang một bên, cúi xuống, cơ thể hắn vẽ một vòng cung trên mặt đất rồi đứng thẳng trở lại. Những chiêu thức võ công hắn học được từ lúc vật lộn và chém giết với quân Liêu trên chiến trường cuối cùng cũng dùng được rồi. Vào khoảnh khắc chiếc rìu rơi xuống, hắn nhanh chóng chạy đến sau lưng người đàn ông, mũi kiếm áp sát vào cơ thể cường tráng của hắn ta.

Lớp sương mù dày đặc vẫn chưa tan đi, hắn chỉ có thể nhìn thấy một nửa bóng lưng của người đó, nhưng hắn vẫn nhận ra hắn ta.

“Ngươi là cái tên thợ làm tóc, mở quầy đối diện với quán trà của Vương Thành. Thảo nào nhất cử nhất động của ta và Vương Thành đều nằm trong tầm kiểm soát của ngươi. Hóa ra người ở gần trong gang tấc à”

Hồ Tĩnh gầm lên một tiếng, thân thể nặng nề nhào về phía sau, Trình Mục Du còn chưa kịp phản ứng, trường kiếm đã cắm thật sâu vào lồng ngực hắn, thoát ra khỏi lòng bàn tay. Lợi dụng tình hình đó, Hồ Tĩnh đột ngột quay người lại, nhặt chiếc rìu trên mặt đất lên và đập mạnh vào người hắn.

Trình Mục Du giật mình, hắn không ngờ rằng hắn ta sẽ bất chấp mọi thứ liều mạng như vậy, nhưng hắn vẫn xiên người, khéo léo tránh đòn tấn công của chiếc rìu sắc nhọn. Hồ Tĩnh tông vào cái cây lớn, trường kiếm lại đâm vào thân thể hắn ta thêm mấy tấc nữa, hắn ta phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể lắc lư vài cái, rồi lại gầm lên một tiếng, quay người lại rồi tiếp tục lao về phía Trình Mục Du.

Trình Mục Du vừa muốn xoay người tránh đi, nhưng không ngờ hai cánh tay đột nhiên bị người ở phía sau siết chặt.

“Tướng công, nhanh lên, mau chém hắn ta đi”

Giọng Hồ thẩm từ phía sau vang lên, nữ nhân đó đè lên người Trình Mục Du, dùng hết sức lực cả người để siết chặt cánh tay của hắn, không những thế nàng ta còn cắn vào vai hắn một cái, ngay lập tức xé toạc một mảng thịt lớn. Trình Mục Du phát ra một tiếng rên bóp nghẹt, cố gắng ném nàng ta ra khỏi cơ thể của mình, nhưng người phụ nữ lại càng lúc càng siết chặt hơn, khuôn mặt hung dữ và đáng sợ, là một người hoàn toàn khác hẳn với vẻ dịu dàng trước đây.

Hồ Tĩnh khi thấy có người giúp đỡ, lập tức tỉnh táo lại, hắn ta cầm rìu giơ lên trên đầu, hung hăng chém lên người Trình Mục Du.

Lưỡi rìu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, vẽ một vòng cung màu trắng trong màn sương mù dày đặc, đến thời khắc mấu chốt, Trình Mục Du xoay người, ném người phụ nữ sau lưng về phía Hồ Tĩnh.

Hắn muốn rút tay lại, nhưng đã quá muộn rồi, người phụ nữ hét lên một tiếng thét chói tay, cơ thể của nàng ta bị tướng công của mình chẻ ra làm đôi. Nàng ta trượt chân ngã xuống đất, não mở tung, ruột gan rơi ra khắp mặt đất, nhưng mắt vẫn chưa nhắm lại. Trong đôi mắt màu xám tro xoẹt ngang một luồn ánh sáng, sau đó tối sầm lại.

“Phịch” một tiếng, Hồ Tĩnh ngã xuống đất, hắn ta đã dùng hết sức lực của mình, thanh trường kiếm trong ngực đâm thẳng vào tim và phổi của hắn ta, dòng máu nóng hổi chảy ướt đẫm toàn cơ thể hắn ta. Hắn ta giờ đây như con tôm bị luộc chín cuộn tròn lại bên cạnh vợ, trên môi phát ra tiếng than khóc đau đớn.

“Đại nhân tốt bụng, để cho hai ngươi làm một đôi uyên ương vọng mạng ở Âm Phủ”

Sương mù dày đặc dần tan đi, cách đó không xa, Yến Nương đang đứng bên cạnh một cái đỉnh bằng đồng thau cao đến nửa người, trên tay nàng còn ôm một nàng bé mười hai, mười ba tuổi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)