Tân An Quỷ Sự

Chương 343: Chấp niệm

Chương Trước Chương Tiếp

Trình Mục Du cố gắng di chuyển cơ thể của mình ra ngoài, nhưng đúng như Yến Nương đã nói, hắn càng di chuyển nó, nó lại càng quấn chặt hơn, tơ nhện siết lại gay gắt, trói hai người lại chặt hơn. Hắn thở dài, đành phải bắt chước theo Yến Nương, hoàn toàn thả lỏng cơ thể mà dựa vào lưng nàng, lúc đó hắn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút“Đại nhân, tim của ngài đập nhanh quá”

Phía sau truyền đến tiếng cười khúc khích, toàn thân Trình Mục Du đông cứng lại, cơ bắp cũng trở nên cứng đờ. Tơ nhện cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể hắn, nên ngay lập tức siết chặt hơn, cơ thể va chạm vào nhau, sau lưng hắn lại là một cảm giác lạnh lẽo dày đặc dán chặt vào người.

“Thả lỏng ra, nếu không, chúng ta vĩnh viễn sẽ không thể nào thoát khỏi nó” Yến Nương vẫn đang cười, nhưng lần này, hắn không thể nghe thấy ngữ điệu mỉa mai trong giọng nói của nàng, vì vậy anh thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Cô nương, lần này ta đến Nhữ Châu, đã có một chút phát hiện, có lẽ cô nương sẽ có hứng thú”

“Ồ? Là gì thế?”

“Người của Hồ gia muốn hồi sinh một lão ăn mày tên là Tôn Hoài Cẩn. Lão già này biết không ít tà thuật. Ông ta mắc bệnh hiểm nghèo nên muốn dùng tính mạng của người khác để kéo dài mạng của mình”

“Kéo dài sinh mạng? Đây là điều cấm kỵ trong Đạo giáo, sẽ bị Thiên đạo trừng phạt”

“Nếu nạn nhân đồng ý thì sao?”

“Làm thế nào mà lại có thể?”

Trình Mục Du cười nhẹ: “Ông ta lấy danh nghĩa trị bệnh, dùng tính mạng của gia quyến người bị bệnh để làm điều kiện trao đổi để kéo dài mạng sống cho mình”

“Lấy mạng đổi mạng?” Yến Nương nghiêng đầu: “Ta đã từng nghe nói qua, nhưng nếu người thân còn sống, mà bản thân lại chết đi rồi, đây cũng không phải là một giao dịch có lợi được bao nhiêu. Trên thế gian này bao nhiêu người sẽ đồng ý cơ chứ?”

“Nếu bọn họ không biết thì sao? Tôn Hoài Tân đó có một cái bát bằng đồng, dưới cái bát đồng có một tờ giấy vàng. Đây không phải là một tờ giấy vàng bình thường, mà là một khế thư, trên đó bát tự của bệnh nhân. Chỉ cần rơi vào cái bát đồng đó có nghĩa là đồng ý với điều kiện của ông ta, ông ta lấy một mạng sống của người bệnh để đổi lấy vài mạng sống từ gia quyến của người bệnh, những mạng sống dư ra sẽ được trao cho ông ta, cô nói xem, cuộc giao dịch này có lợi biết bao nhiêu”

“Sau đó thì sao? Ông ta thần thông quảng đại như vậy sao lại bị giết, hơn nữa người của Hồ gia tại sao lại phải tốn nhiều công sức để giết nhiều người như vậy chỉ để hồi sinh cho ông ta”

Trình Mục Du nhìn vầng trăng vằng vặc trên bầu trời: “Theo lời kể của người còn sống, ngay khi Tôn Hoài Tân chuẩn bị giết hắn ta, thì một tiếng còi đột nhiên vang lên bên tai hắn ta, vang dội và sắc bén, xuyên qua màng nhĩ của hắn ta, hắn ta đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy một đạo sĩ mặc y phục màu xanh lam đi trong sương mù dày đặc màu trắng, đạo sĩ đó có một đôi mắt sắc bén như chim ưng, ánh mắt như đuốc, ông ta đi thẳng đến bên cạnh Tôn Hoài Tân, cười hì hì, không nói lời nào đã lấy ra một cây thước sắt ra đánh lên người ông ta, Tôn Hoài Tân thậm chí còn chưa kịp kêu cứu, đã bị cây thước sắt đánh túi bụi, thân thể nứt toạc ra giữa không trung, vỡ tan thành từng mảnh. Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như vậy, người sống sót sợ hãi ngất xỉu tại chỗ, khi hắn ta tỉnh dậy thì phát hiện đạo sĩ đã biến mất từ lâu rồi, còn thi thể của Tôn Hoài Tân cũng bị thiếu mất một bộ phận”

“Cánh tay?”

Trình Mục Du gật đầu: “Tôn Hoài Tân đó có một đồ nhi. Tuy rằng còn nhỏ, nhưng lại là một tên lưng gù, cho nên hắn ta đoán rằng là do đệ tử lưng gù của ông ta đã lấy đi cánh tay của ông ta”

“Đệ tử của Tôn Hoài Cẩn là lão thái gia của Hồ gia?” Yến Nương đã đoán ra được đáp án, nhưng sắc mặt của nàng bỗng nhiên đờ ra: “Đại nhân, đạo sĩ đó trông như thế nào?”

“Trên cổ hắn có một vết sẹo có độ dày như sợi dây thừng”

Phía sau đột nhiên không có động tĩnh gì, không khí như đông cứng lại, từng hơi thở đều lộ ra đầy sự gian khổ.

Một lúc sau, Trình Mục Du cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chủ động phá vỡ sự im lặng lạnh lùng và đáng sợ giữa hai người: “Cô nương, ta đang băn khoăn không biết đạo sĩ đó có phải chủ nhân của cuốn sách quái đản đó không, vốn dĩ ta còn tưởng rằng ông ta là một Ma Vương Sát Nhân với đôi bàn tay nhuốm máu, bây giờ xem ra hông ta không chỉ giết người mà còn cứu người, thật sự là khiến ta có chút không hiểu được”

Yến Nương vẫn không nói gì, nhưng Trình Mục Du lại cảm thấy tơ nhện trên người mình lại thắt chặt lại, làn da cách một lớp y phục bị siết đến mức xuất hiện những vết hằn. Hắn hoảng sợ quay đầu lại, thấy Yến Nương đang ở sau lưng hắn đứng thẳng người, cánh tay lộ ra bên ngoài xuất hiện một ánh sáng bạc mờ, nếu cẩn thận nhìn, nó giống như những vảy cá nhỏ. Tuy nhiên, hắn chưa kịp phân biệt rõ ràng thì ánh bạc đã biến mất, nàng trở lại trạng thái ban đầu, tơ nhện đang quấn chặt cũng từ từ nới lỏng ra.

“Cô nương tức giận vì lời ta nói à?”

Hắn không nghe thấy phản hồi, hắn biết mình đã đoán đúng, vì vậy hắn tiếp tục nói một mình: “Trong lòng cô nương có một rào cản không thể nào vượt qua được, cũng có một người không thể nào buông bỏ. Ta biết điều này, ta không biết nên khuyên nhủ người ta như thế nào, nhưng hôm nay, ta muốn kể cho cô nương nghe một câu chuyện. Khi ta 21 tuổi, ta đã đi theo quân chinh chiến phương Bắc. Tống và Liêu đã chiến đấu ác liệt gần một ngày ở phía Bắc cửa ải Ích Tân, máu chảy thành sông, quân Tống thương vong nặng nề, sử sách gọi là “Một ngàn người chết”. Thật ra ta vốn là một trong số ngàn người chết đó, nhưng chẳng qua là khi quân Liêu bắn mũi tên về phía ta ta, tướng quân Lý Kiến Long đã hy sinh tính mạng của mình để chặn mũi tên cho ta. Ngài ấy chết rồi, trở thành anh hùng trong lòng mọi người, còn ta, đã sống sót, nhưng chỉ sống tạm bợ vậy thôi. Trong lòng ta hối hận vạn phần, cả ngày dùng rượu để giải sầu, lúc đó ta thường nghĩ, nếu người sống sót là ngài ấy chứ không phải là ta, có lẽ những trận chiến sau chúng ta đã có thể thắng, chúng ta đã không cần phải hy sinh nhiều huynh đệ như vậy, còn ta thì cũng không phải bị người khác chỉ trích, không cần phải cảm thấy buồn vô cùng mỗi khi nghĩ đến tướng quân. Cho đến khi ta trở về Biện Lương, ta đã gặp mẫu thân của Lý tướng quân, sau khi bà ấy biết được từ những người khác rằng ta là người được con trai bà ấy cứu sống, chẳng những không mắng mỏ ta, bà ấy còn nhận ta làm con nuôi của mình, thỉnh thoảng lại mời ta đến nhà chơi. Dưới sự an ủi và khuyên nhủ của bà ấy, ta không còn chán nản và lo lắng nữa mà dần dần đã phấn chấn trở lại”

“Ngài có thể bước qua được là chuyện của ngài, không có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể cởi bỏ nút thắt trong lòng” Yến Nương mất kiên nhẫn ngắt lời.

“Cô sai rồi. Nút thắt trong lòng ta đến giờ vẫn chưa gỡ bỏ được. Trận chiến đó quân đội của chúng ta đã bị đánh bại thảm hại, Lý tướng quân cũng vì thế mà chết ở nơi đất khách quê người. Cho dù có thế nào ta cũng không thể nào quên được. Tuy nhiên, ít nhất ta có thể hãy làm một điều, đó là ngừng tự trách bản thân”

Thân thể Yến Nương khẽ nhúc nhích: “Tự trách bản thân?”

“Lý lão thái thái nói với ta rằng nếu người sống suốt ngày cứ rơi vào sự tự trách mình vì cái chết của người đã ra đi thì cho dù có thể nào người chết cũng sẽ không thể yên lòng được. Bà ấy nói rằng trước khi gặp ta, mỗi ngày bà ấy đều sẽ nằm mơ thấy đứa con trai của mình. Trong giấc mơ, Lý tướng quân cau mày, như có điều gì đó đang ngăn cản ngài ấy rời đi, Lý lão thái thái nói, thứ đó thực ra chính là chấp niệm của ta. Người sống nếu như có chấp niệm quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến bước chân của người đã khuất, khiến bọn họ muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, suốt ngày sẽ phải sống trong đau đớn”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)