Tân An Quỷ Sự

Chương 342: Tơ nhện

Chương Trước Chương Tiếp

“Thẩm công tử, mặt ngươi nóng quá, có phải bị bệnh rồi không? Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ta để hai nha dịch ở lại đây để bảo vệ ngươi, ngươi có chỗ nào khó chịu thì cứ nói cho bọn họ biết. Ta còn có việc nên phải đi trước” Nói xong, Tưởng Tích Tích lập tức đi về phía cửaThẩm Thanh đuổi theo: “Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hung thủ vẫn chưa bị bắt? Tại sao lại để bọn họ bảo vệ ta?”

“Hắn chạy trốn rồi, hơn nữa theo phân tích của đại nhân, có lẽ hắn là một người rất hận ngươi nên mới ra tay với Nhị Hỉ, ngươi nhớ phải cẩn thận”

Thẩm Thanh hoảng sợ: “Quan phủ phái nhiều người đi qua như vậy mà hắn vẫn có thể trốn được ư? Vậy…” Hắn chợt che lại: “Hắn tiếp tục tìm kiếm tế phẩm tiếp theo sao?”

Tưởng Tích Tích gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy nên ta phải mau chóng tìm ra hắn, không thể để hắn tiếp tục hại người được”

Đang nói chuyện thì cửa viện bên cạnh Thẩm gia đột nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên đi tới ngõ nhỏ rồi lo lắng nhìn hai bên. Thấy Thẩm Thanh cũng ở đây, ông ta vội chạy tới bên cạnh hắn: “Thẩm công tử, ngươi có thấy hai nha đầu nhà ta đâu không? Hôm nay trước khi ra ngoài, ta đã dặn đi dặn lại là trong thành có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, bảo bọn nó tạm thời đóng cửa đừng ra ngoài. Vậy mà đã muộn thế này rồi mà hai đứa bọn nó vẫn chưa về nhà”

Nghe thấy những lời này, Thẩm Thanh cảm thấy máu trong người đều lạnh cóng, dưới chân lảo đảo, hắn vội đỡ khung cửa mới miễn cưỡng chống đỡ được cơ thể kiệt sức của mình. Hắn quay đầu nhìn về phía Tưởng Tích Tích: “Làm sao bây giờ, Tưởng đại nhân, chúng ta… Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Tưởng Tích Tích không nói hai lời, lập tức nhảy lên con ngựa lớn màu nâu đỏ đang bị buộc trước cửa rồi phóng về phía đầu ngõ như một cơn gió.

“Thẩm công tử, hai đứa nó… sẽ không… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Cha Tiêu sợ tới mức mất hồn mất vía, sắc mặt ông ta trắng bệch, há miệng vài lần mới nói được một câu hoàn chỉnh.

Thẩm Thanh không trả lời, hiện tại hắn cảm thấy bản thân chính là người ngu xuẩn nhất trên đời. Vì để phô trương sự thông minh mà đã khiến từng người từng người bên cạnh rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

***

Ngọn núi lớn trắng xóa, vách đá không hề có mép mà giống như một cây đao chém ngang trời đất, thỉnh thoảng lại có vài con chim dang cánh bay về phía chân trời.

“Yến cô nương, rốt cuộc người Hồ gia đi đâu vậy? Rừng sâu núi thẳm này không có ranh giới, muốn tìm được vài người thì thật sự có hơi khó khăn” Trình Mục Du nhẹ giọng hỏi.

“Đại nhân mệt à? Có muốn tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi không? “Yến Nương quay đầu lại nhìn hắn, trong bóng tối, ánh mắt của nàng lay động tựa như ánh sao rực rỡ vậy.

“Ta không mệt, tìm người quan trọng hơn” Trình Mục Du đi bước nhanh vào bước tới bên cạnh nàng, bởi vì rèn luyện ở chiến trường nhiều năm nên thể trạng của hắn cường tráng hơn người bình thường không ít. Vậy nên dù đã đi một canh giờ nhưng hắn vẫn không thở gấp, không bị nhũn chân, hơn nữa còn bám sát theo, không hề bị bỏ lại.

Chẳng qua đi lâu như vậy, người phía trước lại chưa từng nói một câu nào. Cơ thể linh hoạt đi xuyên qua núi rừng, giống như nàng đã quên mất hắn còn đi theo ở phía sau vậy. Thế nên hắn không thể không tìm đề tài để tăng một ít cảm giác tồn tại.

Yến Nương ngửi sâu vài hơi: “Tử khí càng lúc càng nặng, ta nghĩ thứ kia cách chúng ta không xa đâu” Nàng nhìn Trình Mục Du một cái: “Đại nhân, đến lúc đó ngài ngăn mấy người già trẻ Hồ gia lại, còn ta đối phó với thứ kia”

Trình Mục Du gật đầu: “Nhưng cô nương nhất định phải cẩn thận một chút, ta biết chân thân của thứ kia, nó là một đối thủ cực kì khó lường”

“Rốt cuộc nó là thứ gì?”

Trình Mục Du vừa định trả lời, đột nhiên đỉnh đầu bị bao phủ bởi một bóng đen cực lớn, sau đó, một thứ trơn trượt, dính dính bay từ trên xuống rồi quấn hắn và Yến Nương lại hết vòng này đến vòng khác, quấn vô cùng chặt chẽ, không chừa lại một chút khe hở nào.

Thanh kiếm trong tay hắn rơi xuống mặt đất, bóng đen kia cũng trượt ra một đường trắng trên không trung rồi rơi xuống bên cạnh.

Là một con nhện có hình thể lớn như bánh xe, tám móng vuốt mở ra hai bên, theo thân thể đong đưa mà phát ra tiếng ‘rầm rầm’, đang bò về phía hai người.

“Đây là quái vật kia sao?” Yến Nương nhướng mày.

“Không phải, người Hồ gia sinh hoạt trong núi một thời gian dài nên nắm rõ các loại côn trùng và thú vật ở nơi này trong lòng bàn tay. Chắc chắn bọn họ cố ý dẫn chúng ta đến nơi này để chúng ta trở thành món ăn của con nhện khổng lồ này” Nói xong, Trình Mục Du lập tức nghiêng mắt về phía trên. Trên sườn núi, có mấy bóng người đang nhìn về phía bọn họ, dường như đang thưởng thức sự vùng vẫy cuối cùng của hai người vậy.

Yến Nương cũng nhìn thấy mấy người trên sườn núi, nàng hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ không ngốc lắm, nhưng quá coi thường ta rồi”

“Không cần biết là đánh giá cao hay thấp, cô nương, bây giờ tự cứu mình quan trọng hơn” Trình Mục Du nghiêng đầu về phía nàng, bởi vì con nhện khổng lồ kia đã vươn móng vuốt lên cổ hắn, chỉ cần dùng sức một chút là sẽ đâm thủng yết hầu của hắn.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một chiếc khăn tay màu bạc trượt ra từ ống tay áo của Yến Nương. Nó bay lên giữa không trung rồi nhanh chóng xoay tròn trên đỉnh đầu con nhện khổng lồ, chữ ‘vạn’ trên người nó phát sáng sáng rực, chiếu cho cả khu rừng đều sáng như ban ngày.

Hiển nhiên con nhện chưa từng nhìn thấy trần thế này, nó dừng công kích, tám móng vuốt run rẩy, dường như muốn kéo chiếc khăn tay từ trên không trung xuống.

Nhưng ngay sau đó, nó chợt biến mất khỏi mặt đất, chiếc khăn tay quấn nó lại rồi nhào nặn, chà xát, bóp, ép, càng lúc càng co lại. Nếu không phải bên trong bắn ra những vệt máu xanh biếc, Trình Mục Du suýt nữa còn tưởng con nhện khổng lồ kia chỉ biến mất thôi.

“Chỉ là một con nhện núi mà muốn ăn thịt ta, đúng là châu chấu đá xe”

Yến Nương hừ lạnh một tiếng, cơ thể vặn vẹo vài cái, muốn cắt đứt đống tơ nhện. Thế nhưng nàng dùng sức một lúc lâu, những lớp tơ nhện xung quanh lại càng quấn chặt hơn, siết đỏ cánh tay lộ ra bên ngoài của nàng.

“Yến cô nương, sao tơ nhện này lại vững chắc vậy, giãy giụa thế nào cũng không được”

Yến Nương thở dài, giọng điệu ngại ngùng: “Ta quên mất, tơ nhện của nhện núi khác với nhện đồng, càng giãy giụa thì nó càng quấn chặt hơn. Còn nếu thả lỏng cơ thể, chưa tới một canh giờ, nó sẽ tự rơi ra”

“Một canh giờ? Vậy không phải bọn họ đã chạy thoát rồi à” Trình Mục Du nhìn về phía vách núi, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, không nhìn thấy mấy bóng người kia đâu nữa. Trên tảng đá trơ trụi, chỉ có một vầng trăng ngả vàng đang nhìn hai người bị trói chặt phía dưới.

“Chuyện đã đến nước này, đại nhân có lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể tĩnh tâm chờ đợi thôi. Nhưng chắc người Hồ gia vẫn chưa mang tế phẩm tới đây đâu, nói không chừng lát nữa chúng ta vẫn còn cơ hội”

Nói xong, nàng hoàn toàn thả lỏng thân thể rồi nhẹ nhàng nhắm mắt dưỡng thần.

Tuy lưng dán lưng, nhưng Trình Mục Du lại không cảm giác được nhiệt độ trên người nàng, cơ thể Yến Nương lạnh lẽo giống như một khối ngọc vậy, mà cũng đúng, chỉ khoác một tấm da người mà thôi, cái này không có gì kỳ quái cả. Người kỳ quái là chính bản thân hắn, trong núi không thể so với bên ngoài, mặc dù sắp vào hạ, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, thế nhưng bây giờ ngực hắn lại vô cùng bí bách khó chịu, tim cũng đập ‘bình bịch’ không ngừng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)