Thấy Tưởng Tích Tích đi từ ngoài phủ Tân An vào, Thẩm Thanh vội vàng chạy tới đón, hắn nôn nóng hỏi: “Vẫn chưa tìm được hung thủ sao?” Tưởng Tích Tích lắc đầu, nàng ta thoáng nhìn qua Thẩm Thanh, chỉ thấy hắn râu ria xồm xoàm, y phục cũng mấy ngày rồi chưa thay, trong mắt đầy tơ máu, dáng vẻ thiếu ngủ trầm trọng, thì không khỏi kinh ngạc: “Mấy ngày nay ngươi không về nhà sao?”Thẩm Thanh ngáp một cái, nói: “Ta muốn xem mình có thể giúp được gì không nên vẫn luôn ở đây nghiên cứu mấy thi thể đó”
“Vậy ngươi nghiên cứu được gì chưa?”
“Vừa nãy ta cuối cùng cũng tìm được mấy điểm tương tự của mấy người này” Hắn sờ mặt của mình hỏi: “Tưởng đại nhân, nếu bảo ngài dùng bốn chữ để hình dung khuôn mặt này của ta thì ngài sẽ nói gì?”
“Râu ria xồm xoàm” Tưởng Tích Tích còn chưa nghĩ đã thốt lên.
Thẩm Thanh cười nhạt: “Không sai, nếu nam nhân mấy ngày không cạo râu thì râu sẽ dài ra. Nhưng ngài nhìn Viên Kỳ và Lý Nhân Quý đi, tuy hai người họ máu đầy mặt nhưng râu quai nón lại sạch sẽ, rõ ràng là vừa được cạo. Ta còn nhìn kỹ tóc của hai người họ, bên mép gọn gàng không bị xoăn, rất rõ ràng, cũng là trước khi chết được người ta chăm chút. Nên ta nghi ngờ trước khi chết, Viên Kỳ và Lý Nhân Quý cùng làm một chuyện, đó là cắt tóc và cạo râu”
Tưởng Tích Tích chăm chú suy ngẫm một lát rồi đột nhiên vỗ tay một cái: “Đúng rồi, Viên Kỳ vừa đi từ nhà ngươi ra, không về thẳng Kiều gia mà ra phố làm một chuyện. Chuyện này Kiều gia không biết, cha mẹ hắn ta cũng không biết. Vậy nên không phải là chuyện gì quan trọng, nếu dựa theo suy đoán của ngươi, hắn ta ra phố để cạo râu, cắt tóc thì hợp tình hợp lý. Còn có Lý Nhân Quý, vợ hắn nói hắn từ bến sông xuống thì sẽ tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Vậy nên hắn cũng có thể đi cạo râu cắt tóc giống Viên Kỳ. Chỉ có điều…” Nàng ta hơi do dự: “Vương Thành thì sao? Sao ngươi lại không nhắc đến hắn? Râu và tóc của hắn không giống hai người đó sao?”
Thẩm Thanh gật đầu: “Vương Thành quả thật không cắt tóc cạo râu. Nhưng ta lại nhìn thấy nhiều vụn tóc trên y phục của hắn, những vụn tóc này không phải của cùng một người, to nhỏ, màu tóc không giống nhau. Nên ta nghĩ, chắc chắn Vương Thành bị bỏ vào một cái túi từng bỏ tóc rồi bị hung thủ kéo về nhà”
“Nói vậy, hung thủ là thợ cắt tóc?”
Thẩm Thanh gật đầu thật mạnh: “Rất có khả năng, Tưởng đại nhân, mọi người đã lục soát từng nhà rồi, có phát hiện kẻ khả nghi từ nghề này không?”
“Kẻ khả nghi gì?”
Giọng nói của Trình Mục Du từ bên ngoài truyền vào, hắn vừa đi cả đêm từ Nhữ Châu về. Bây giờ đang đi vào phủ Tân An với vẻ mặt mệt mỏi, hắn sải bước đi đến cạnh Thẩm Thanh, đôi mắt nhìn Thẩm Thanh không chớp mắt.
“Đại nhân, Thẩm công tử suy đoán hung thủ giết người rất có thể là thợ cắt tóc. Nhưng bọn thuộc hạ đã lục soát trong thành mấy lần theo lệnh đại nhân, cũng chưa phát hiện kẻ khả nghi” Tưởng Tích Tích bước lên nói.
“Không tìm được kẻ khả nghi thì tìm ông cụ lưng còng hơn bảy mươi tuổi trước”
“Ông cụ… lưng còng?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, ngươi hãy làm như lời ta sai bảo trước” Trình Mục Du thấp giọng nói với Tưởng Tích Tích.
Tưởng Tích Tích đáp một tiếng, đang quay người chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng, vừa đi được vài bước,
Thẩm Thanh lại gọi: “Ông cụ lưng còng, hơn bảy mươi tuổi, ta… biết một người”
“Ông ta là ai?” Trình Mục Du cao giọng hỏi.
“Ông ta và con trai sống trong núi ngoài thành, ta và Phượng Nghi từng đi qua nhà ông ta. Nhưng hôm đó con trai ông ta không ở nhà, nếu con trai ông ta chính là thợ cắt tóc đó, vậy có lẽ cả nhà này chính là hung thủ giết mấy người này…”
“Ông ta sống ở ngoài thành, thảo nào các ngươi điều tra mấy lần mà không tìm thấy kẻ khả nghi” Trình Mục Du nghiến răng nói, hắn ngẩng đầu nhìn Tưởng Tích Tích, ánh mắt phát sáng: “Người nhà này có nhiều điểm đáng ngờ, đến sớm hơn đến muộn, bây giờ chúng ta phải lập tức đến đó”
Thẩm Thanh vội vàng đi theo họ: “Ta đi cùng mọi người”
Tưởng Tích Tích nhìn cơ thể gầy yếu của hắn: “Ngươi đừng đi, lỡ có chuyện gì khẩn cấp, đến lúc đó còn phải lo cho ngươi, ngươi cứ ở đây chờ tin tức đi”
Thẩm Thanh không phục, hắn đuổi theo định nói gì đó nhưng đúng lúc này, một nha dịch dẫn một đôi vợ chồng già đi vào công đường. Khi nhìn thấy Thẩm Thanh, hai người đó chợt kinh ngạc, quên cả hành lễ với Trình Mục Du, họ nhào lên kéo góc áo Thẩm Thanh: “Thẩm công tử, sao công tử lại ở đây? Nhị Hỉ đâu? Nhị Hỉ đi đâu rồi?”
“Nhị Hỉ không ở nhà sao?”
Hai người nghe thấy Thẩm Thanh hỏi vậy, vẻ mặt càng lo lắng: “Bọn ta thấy thằng bé Nhị Hỉ mấy ngày rồi cũng không về nhà. Nên mới sáng sớm đã đến nhà ngài nhưng bệ bếp ở đó đã lạnh lẽo, vừa nhìn là biết mấy ngày rồi không đun nấu, sao thằng bé lại không đi theo ngài?”
“Mấy ngày nay ta luôn ở trong phủ Tân An, vậy xem ra, Nhị Hỉ hắn… hắn cũng…”
Cha mẹ Nhị Hỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch thì sợ đến mức ngã bệt xuống đất: “Thẩm công tử, công tử đừng dọa bọn ta, Nhị Hỉ thằng bé… thằng bé không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ”
Thẩm Thanh không để ý đến họ, hắn nôn nóng đi đi lại lại trên công đường, khẽ tính đầu ngón tay, miệng lẩm bẩm một mình: “Còn chưa đến bảy ngày, chắc Nhị Hỉ vẫn còn cứu được” Hắn đột nhiên lao đến cạnh Trình Mục Du: “Đại nhân, xin ngài nhanh hơn một chút, thời gian còn lại không nhiều nữa. Nếu Nhị Hỉ thật sự bị người đó bất đi, vậy nhất định hắn đang gặp nguy hiểm, xin đại nhân hãy cứu hắn ra”
***
Vừa đi ra khỏi phủ Tân An, Trình Mục Du chợt nhìn thấy Yến Nương đứng dưới gốc cây liễu bên kia đường, dường như nàng biết hôm nay hắn muốn đi đâu, nên đã chờ hắn ở đây.
Trái tim nôn nao đột nhiên kiên định không ít, hắn bước nhanh đến cạnh nàng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhưng đã biết rõ rồi lại còn cố tình hỏi: “Yến cô nương, cô đứng đây làm gì vậy?”
Yến Nương híp mắt cười: “Ta cũng muốn biết rốt cuộc hung thủ trông như thế nào, muốn hồi sinh thứ gì. Đại nhân, ngài hãy giúp người ta hoàn thành ước vọng, để ta đi cùng ngài đi”
Đi trên đường núi trong khoảnh thời gian uống một chén trà, cũng có thể lờ mờ nhìn thấy nhà của Hồ gia. Nhìn từ xa, sương mù bao phủ, mây mù uốn quanh sân nhà, trông hết sức kỳ dị.
“Nơi này tử khí nặng nề, chắc chúng ta không tìm nhầm chỗ” Yến Nương bóp mũi, nhẹ nhàng nói.
“Người đó giết nhiều người như vậy, đương nhiên tử khí không tiêu tan” Tưởng Tích Tích nói thuận theo lời nàng.
“Chỉ có mấy người chết thôi, không đến mức này. Ta nghĩ, tử khí này toả ra từ một thứ gì đó. Thứ đó giết vô số người, nên nó ở chỗ nào, chỗ đó sẽ có tử khí bao quanh” Yến Nương nhìn chằm chằm nhà cửa của Hồ gia, nói sâu xa
Tưởng Tích Tích sợ hãi: “Thứ gì mà ghê gớm vậy?”
“May mà nó còn chưa được “ấp” ra, nếu thật sự sống rồi, e là chúng ta phải đánh một trận ác liệt”