“Người câm? Tức là từ khi sinh ra đã không nói được rồi sao?” Tưởng Tích Tích hỏi“Cũng không phải vậy, lúc bé hắn bị bệnh nặng, sau đó thì không thể nói được nữa” Dương đại thẩm thở dài: “Tuy bây giờ Kinh gia giàu có như thế, nhưng thật ra Kinh đại thiện nhân xuất thân là con nhà nghèo, lúc bé thậm chí còn không có đủ cơm mà ăn, có người kể, có lần ông ấy đói đến mức ngất đi, bị cha ném ra bãi tha ma, sau khi tỉnh lại đã tự bò ra khỏi đống xác chết. Sau khi phát đạt ông ấy mới cưới người vợ thứ nhất, Kinh phu nhân sinh cho ông một trai một gái, đặt tên là Trần Cẩm và Trần Ngọc, ngụ ý vàng ngọc đầy nhà. Nhưng không ngờ, sau khi bị bệnh công tử Kinh gia lại thành người câm, cũng may Kinh đại tiểu thư văn hay chữ tốt, thông minh tài giỏi, xử lý chuyện của Tương gia đâu ra đấy, hoàn toàn không thua kém gì đàn ông, cũng coi như là ông trời an ủi Kinh đại thiện nhân”
“Tối hôm qua ta gặp Kinh tiểu thư, trông bề ngoài thì nàng có vẻ lạnh lùng nhưng vẫn rất phép tắc lịch sự, hóa ra là do vậy” Tưởng Tích Tích thở dài.
“Kinh tiểu thư là một người nhiệt tình, nhưng gia nghiệp của Kinh gia rất lớn, muốn quản thúc người làm không phải là chuyện dễ dàng nên nàng mới luôn tỏ vẻ lạnh nhạt như thế, cô đừng hiểu lầm nàng”
Dương đại thẩm vừa nói vừa đi vào nội viện mà họ ở, Tưởng Tích Tích chợt dừng bước: “Đại tẩu, ta đi dạo xung quanh một lát, chốc nữa ta sẽ về, tẩu cho Tiểu Nghĩa ăn cơm trước đi”
“Vậy thì cô về sớm chút nhé, ta sẽ để phần cơm cho cô” Dương đại thẩm cười với nàng ta rồi xoay người đi vào sân.
Tưởng Tích Tích luôn miệng đáp lời, chân lại đi về phía Kinh trạch phía Tây nhanh như gió. Nàng ta đã hỏi thăm được kho thóc ở phía sau cửa Tây, cho nên đã hạ quyết tâm sau khi gặp Kinh Vân Lai sẽ tới đó kiểm tra.
Vừa mới đi ra cửa Tây, Tưởng Tích Tích đã nhìn thấy một kho thóc đứng sừng sững ở đó. Nàng ta nhìn lướt qua, chắc chắn ở đây có ít nhất là năm mươi phòng, nhưng vì toàn bộ lương thực đã bị mất nên không có ai canh gác. Tưởng Tích Tích đi nhanh vào một kho thóc lớn, ngồi chồm hỗm dưới đất kiểm tra kỹ lưỡng. Trong này không có một chút lương thực nào, ngay cả một mảnh trấu cũng không có, vô cùng sạch sẽ hệt như vừa mới được xây lên vậy. Nàng ta nhíu mày, không đúng, nếu ai đó đã trộm lương thực suốt cả đêm thì ít nhiều gì cũng phải sót lại một ít chứ! Nhưng sao nơi này lại sạch sẽ như bị cuồng phong cuốn qua, thậm chí không có chút dấu vết nào thế này.
“Dấu vết,” Vừa nghĩ tới từ này, nàng ta lập tức đứng dậy đi ra kho thóc, cúi đầu nhìn xuống mặt đất dưới chân.
Trên mặt đất đầy những vết bánh xe nông sâu không đồng đều, Tưởng Tích Tích đi vòng quanh kho thóc mấy vòng theo những dấu vết này, cuối cùng xác định được rằng chúng đều là vết bánh xe của cùng một loại xe ngựa. Khi dùng xe ngựa, những nhà giàu như Kinh gia đều đặt mua cùng một loạt, vết bánh xe cũng giống nhau, cho nên dấu vết trên mặt đất cũng là vết bánh xe để lại khi vận chuyển lương thực tới.
Tưởng Tích Tích nhặt một tảng đá sạch sẽ và ngồi xuống, chống cằm rơi vào trầm tư, xem ra đống lương thực ở đây không phải được dùng xe chở đi, nhưng như vậy thì lại càng khó hiểu. Nếu như dùng nhân lực để chuyển lương thực đi thì rất tốn công sức, hơn nữa cũng không thể hoàn thành chỉ trong một đêm. Như vậy bây giờ chỉ còn một khả năng duy nhất, chính là Kinh lão gia vốn không hề đưa lương thực tới đây, nhưng không có lý nào ông ta lại phải tốn công tốn sức như thế mà hoàn toàn có thể không mua lương phát thóc, cần gì phải làm điều thừa thãi như vậy.
Tưởng Tích Tích thật sự không thể hiểu nổi. Nàng ta đứng lên, định đi vào kho thóc kiểm tra lại một chút, nhưng đúng lúc này, nàng ta phát hiện trên mặt đất trước mặt có nửa dấu chân. Dấu chân đó đã bị xóa mất một nửa, nhưng vẫn có thể nhận ra nó rất nhỏ, thậm chí còn không lớn bằng bàn tay nàng ta. Trong lòng Tưởng Tích Tích đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, nàng ta bước tới gần dấu chân đó, sau đó ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đo đạc, đây đúng là dấu chân của trẻ em, thậm chí nó còn không lớn bằng chân Tấn Nhi, xem ra đứa bé này chỉ mới ba bốn tuổi. Quan trọng nhất là… dấu năm ngón chân rất rõ ràng, chứng tỏ chủ nhân của nó không đi giày mà đi chân trần vào kho thóc này.
Dòng suy nghĩ của Tưởng Tích Tích chợt quay trở lại đêm qua, tiếng cười the thé như tiếng của trẻ em, cái bóng nho nhỏ trốn trong bụi cỏ. Nàng ta trợn to hai mắt, hít vào một hơi và mất thăng bằng ngã phịch xuống đất. Một lúc lâu sau, nàng ta chợt vỗ mạnh lên mặt mình một cái và thầm mắng trong lòng: Tưởng Tích Tích, ngươi bình tĩnh lại chút đi, Kinh gia nhiều người như vậy, có đứa bé nào chạy tới kho thóc chơi thì cũng là chuyện bình thường, đừng có cái gì cũng nhìn gà hoá cuốc rồi tự làm rối loạn mọi chuyện.
Sau đó, nàng ta lại hít một hơi thật sâu, cảm nhận làn không khí mát mẻ tản từ cổ họng đến từng ngóc ngách trong lồng ngực, lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên trán và đứng lên đi sâu vào trong kho thóc.
Tuy nhiên, mặc dù nàng ta giả vờ bình tĩnh nhưng bước chân lại chậm hơn vừa nãy rất nhiều, ngay cả làn không khí trên đỉnh đầu dường như cũng trở nên vô cùng nặng nề, đè ép tới mức nàng ta cẩn thận bước từng li từng tí, giống như sợ rằng phía sau kho thóc sẽ lại vọng tới tiếng cười đáng sợ đó.
Tưởng Tích Tích kiểm tra từng kho thóc, phát hiện những kho thóc này cũng chẳng hề có một chút lương thực nào giống hệt kho thóc đầu tiên. Lòng nàng ta càng thắt chặt lại, bởi vì… những kho thóc trống rỗng này lại một lần nữa chứng thực suy nghĩ mà nàng ta không muốn chấp nhận đó: Số lương thực này đã bị ăn hết rồi, bị con quái vật ăn thịt người không chớp mắt đó ăn sạch, không chừa lại một chút nào cả.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng chói mắt chiếu xuống khiến Tưởng Tích Tích hơi choáng váng. Nàng ta lấy lại bình tĩnh và nhìn vào kho thóc ở trong cùng. Đây là phòng cuối cùng, tuy không phát hiện được gì ở mấy kho thóc phía trước, nhưng nàng ta vẫn không định bỏ qua việc kiểm tra nó.
Nàng ta đi tới kho thóc trước mặt, đang định đẩy cửa đi vào thì tay chợt khựng lại, bất động giữa không trung hệt như bị một sợi tơ vô hình quấn lấy, giơ lên không được hạ xuống không xong. Mồ hôi lạnh sau lưng lại túa ra, mặc cho xung quanh đang sáng trưng như là giữa trưa.
Trên mái hiên của kho thóc này bỗng có một dấu tay màu đen. Dấu tay đó rất bé, rất rõ ràng rằng, dấu tay này và dấu chân vừa rồi là của cùng một người. Tưởng Tích Tích thử đệm chân bật lên, phát hiện mình còn không thể với tới mái hiên, huống chi là một đứa bé ba bốn tuổi. Trừ phi nó có võ nghệ cao cường, giống như trong lúc nước sôi lửa bỏng đêm qua, nó đã nhảy lên cây đại thụ để ẩn náu vậy.
Đột nhiên, một tiếng cười mơ hồ truyền tới từ trong kho thóc, khiến Tưởng Tích Tích sợ đến mức giật mình, suýt chút nữa thì kêu thành tiếng. Bởi vì muốn tránh tai mắt của người khác nên hôm nay nàng ta không mang bội kiếm theo, nếu như con quái vật đó thật sự vẫn còn ở trong kho thóc thì nàng ta sẽ khó giữ nổi tính mạng.
Tưởng Tích Tích không đẩy cửa kho thóc ra mà rón rén đi vòng qua phía sau kho thóc. Ở đó có một cái cửa sổ thông gió, nàng ta nắm chặt cạnh cửa sổ và đẩy cả người lên, cẩn thận nhìn vào bên trong.