Tân An Quỷ Sự

Chương 339: Sơn động

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi đệ đệ mất tích, cha mẹ ta suốt ngày buồn bực không vui. Nhất là mẹ ta, bà ấy càng ngày càng gầy yếu, không có hứng thú với bất cứ chuyện gì. Ngày nào cũng ngồi trước cửa viện, thẫn thờ nhìn đồng ruộng lúa mạch mênh mông trước mặtTa rất áy náy, luôn cảm thấy chuyện đệ đệ mất tích liên quan đến mình. Vậy nên, chỉ cần rảnh rỗi, ta sẽ ngồi trước cửa viện với mẹ.

Một ngày nọ, ta thật sự không nhịn được nữa, bèn hỏi bà ấy có hận ta không, bởi vì nếu không phải ta sơ suất, có thể đệ đệ sẽ không đi lạc.

Điều khiến ta không ngờ là mẹ không những không trách ta, mà còn cười thoải mái, chỉ sóng lúa nhấp nhô trước mặt, bình tĩnh nói: “Tiểu Phi, đệ đệ của con không hề đi, mấy ngày nay ta đều thấy nó vẫy tay với ta, còn gọi tên của ta”

Lời của bà ấy khiến ta giật mình, ta đứng thẳng dậy, nhìn cánh đồng lúa mạch, lúa mì vàng óng đang đung đưa theo gió, như cánh tay đang lắc lư. Đang định ngồi xuống, lại đột nhiên nhìn thấy một thứ, nó ở giữa cánh đồng lúa mạch, đung đưa đón gió giống hệt lúa mạch. Nếu không cẩn thận nhìn thì gần như không thể phân biệt được.

Đó là một cánh tay, cường tráng có lực, ngón tay với khớp xương rõ ràng, nó đang vẫy tay với mẹ, nhẹ nhàng vẫy, như đang gọi bà ấy đến đó.

“Đây không phải Tiểu Phi, mẹ, mau về phòng với con” Ta sợ đến mức máu trong người đều lạnh ngắt, kéo mẹ đi vào trong. Bà ấy không vùng vẫy, cũng không nói gì, chỉ mỉm cười với ta rồi đi vào phòng với ta.

Tối hôm đó, ta suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cảm thấy chuyện khá bất thường. Nên đã lặng lẽ ngồi dậy, đi ra ngoài buộc cửa viện cho cẩn thận. Vừa đóng cửa lại, đang chuẩn bị đi vào trong phòng thì lại nghe thấy tiếng đập cửa.

Rất nhẹ, không liền mạch, một tiếng vang lên, một lúc lâu sau mới vang lên tiếng tiếp theo.

Nhìn qua khe cửa, ta lại thấy cánh tay đó, đúng vậy, chỉ là một cánh tay, không có cơ thể chống đỡ, nó lơ lửng giữa không trung, ngón tay cuộn lại, nhẹ nhàng gõ lên cửa, hết lần này đến lần khác.

Một lúc sau, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của đệ đệ: “Ca, mở cửa đi, đệ là Tiểu Nhiên, cho đệ vào, đệ muốn về nhà, muốn về nhà”

Mặc dù giọng nói rất giống nhưng ta biết giọng nói đó là giả. Nó không phải đệ đệ, cánh tay của Tiểu Nhiên vừa non nớt vừa nhỏ nhắn, lông tơ thưa thớt, sao cánh tay thô to ngoài đó lại là đệ ấy được.

Ta sợ hãi chạy vào trong phòng, khóa cửa lại, cuộn tròn người lại, không dám động đậy. Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa không còn vang lên, ta cũng không còn nghe thấy giọng nói quái dị đó nữa.

Nhưng ngày hôm sau thì không thấy mẹ đâu, ta và cha làm việc trong ruộng. Chỉ một lát thôi, mẹ vốn đang ngồi trước cửa viện lại đột nhiên biến mất, giống như đệ đệ của ta, từ đó không bao giờ xuất hiện nữa.

Từ đó về sau, người trong thôn bắt đầu lần lượt mất tích, chưa đến nửa tháng, lại có tới bốn mươi đến năm mươi người mất tích.

Điều kỳ lạ là, trước khi những người này mất tích đều nói từng thấy một cánh tay. Cánh tay này vẫy gọi họ, dẫn họ đến một nơi không xác định.

Ta thường nghĩ, rốt cuộc cánh tay đó là gì? Là tinh quái câu lấy hồn phách của con người hay là thứ gì khác? Tại sao nó lại đưa mẹ ta đi, đưa đệ đệ ta đi và cả bốn mươi đến năm mươi người đó nữa?

Có một ngày, cuối cùng ta cũng hiểu ra vấn đề này, cũng hoàn toàn hiểu rõ mối quan hệ giữa những người mất tích này. Người nhà của họ đều từng bị bệnh, cũng từng đến chỗ Tôn Hoài Cẩn trị bệnh. Nghĩ đến đây, ta vô cùng kích động, không sai, thảo nào ta cứ thấy cánh tay đó rất quen. Ta từng thấy nó kẹp chặt cổ họng của những người bệnh chỉ còn chút hơi tàn không biết bao nhiêu lần đùn cát đen trong cơ thể bệnh nhân ra.

Ta cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, muốn nói chuyện này với người cha đang uống rượu giải sầu trong phòng. Nhưng đúng lúc này, trong đầu ta lại lóe lên ánh sáng, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Bản thân ta, chẳng phải ta cũng là người nhà bệnh nhân sao? Tại sao nó lại không đem ta đi?

Đang suy nghĩ, tay đột nhiên lạnh lẽo, tay ta bị một bàn tay thô to túm lấy. Ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy cánh tay đó, chính là cánh tay thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của ta, là cánh tay đã bắt mẹ và đệ đệ của ta đi.

Lúc đó, nó kéo ta, lôi ta ra ngoài.

Ta liều mạng kêu cứu, chỉ mong cha có thể nghe thấy, có thể đến cứu ta. Nhưng bóng dáng trong phòng lại đung đưa vài cái rồi gục trên bàn, không nhúc nhích nữa.

Ta vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng, cơ thể bị một sức mạnh rất lớn kéo đi, men theo con đường nhỏ không có người, chậm rãi đi về phía trước, đi qua mấy ngọn núi, đến một sơn cốc hoang vắng.

Sương mù dày đặc bao phủ sơn cốc, không khí ẩm ướt, lạnh lẽo lướt qua cơ thể ta như con rắn độc trườn qua. Đi vào trong, sương mù càng lúc càng mỏng, thoang thoảng mùi khó ngửi, vô cùng hôi, giống mùi thịt thối.

Qua màn sương, ta nhìn thấy phía trước có một sơn động, có thể mang máng nhìn thấy một bóng đen khổng lồ bên trong, giống như một ngọn đồi.

Hô hấp càng ngày càng gấp gáp, ta đã đoán được đống chất cao như ngọn đồi đó rốt cuộc là thứ gì. Bởi vì ta nhìn thấy một chiếc giày bên động, nhỏ bé, đế giày khá dày, đường chỉ may tỉ mỉ. Đây là thứ mẹ làm cho đệ đệ, từng đường kim mũi chỉ đều thể hiện tình yêu sâu sắc của bà với đệ đệ.

Cánh tay túm chặt lấy ta cuối cùng cũng buông ra, nó chậm rãi bay về cửa động, bay về phía người thoắt ẩn thoắt hiện bên trong. Đó là chủ nhân của nó, ông ta từng dùng cánh tay đó cứu vô số người. Bây giờ, cũng dùng nó để lấy đi nhiều tính mạng hơn.

Ta cắn chặt ngón trỏ của mình, cố gắng đè nén nước mắt. Ta không khóc, ông ta giết chết đệ đệ và mẹ ta. Tuy ta không thể báo thù cho họ nhưng ít nhất thì cũng phải duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt kẻ thù.

Tôn Hoài Cẩn đi về phía ta, đôi mắt của ông ta vẫn trong veo, thuần khiết như trẻ con. Nhưng ta lại có thể nhìn thấy sự lạnh lùng và lòng tham được giấu kín trong đôi mắt sâu không thấy đáy đó. Ông ta vẫy tay với ta: “Đứa trẻ ngoan, đừng sợ, ngươi là người cuối cùng, nhanh thôi, mọi thứ sắp kết thúc rồi”

Ta nhìn bàn tay phải của ông ta, trên bàn tay to lớn già nua ấy, những đường gân xanh cong lên, các đốt ngón tay gồ lên, móng tay có những vết máu đỏ đen, bốc lên mùi hôi thối.

Ông ta không hề thương xót, nhắm thẳng vào cổ họng của ta, năm ngón tay co lại tóm lấy.

“Sau đó thì sao? Là ai đã cứu ông?” Trình Mục Du nhìn vết trầy trên cổ ông, khẽ hỏi.

Ông cụ ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng xen lẫn đau khổ: “Đó là một ông lão khoác đạo bào màu xanh lam, trên cổ ông ấy có vết sẹo, thô to như dây thừng”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)